Sau khi tới rừng trúc, chỉ thấy xung quanh thật rộng rãi sáng sủa, có một căn nhà lá được dựng bằng trúc, phía trước đều là trúc, bốn phía gió thổi âm thanh xào xạc vờn quanh, thật yên tĩnh, tâm tình thật thoả mái. So với tiền viện thật sự khác nhau một trời, một vực.
Nếu như không phải là Phùng Chính dẫn đường. Thư Điện Hợp sợ là cũng không biết được Phủ thừa tướng rộng tới thế.
Trước nhà lá bày vài chiếc ghế tựa. một bên có giá thảo dược để phơi, bên cạnh đặt một lò đang nấu thuốc, lửa dập dờn cháy, nắp lò bởi vì nước sôi mà phun ra từng làn khói, trong phòng yên lặng không có động tĩnh, tựa hồ như không có ai ở trong.
"Tam muội, tam muội ngươi đâu rồi?" Phùng Chính vừa đi tới trước của kêu gọi, liền làm chấn động vài con chim bay lên trên trời.
Trong phòng cũng không có động tĩnh, Phùng Chính liền khó chịu, thuốc còn đang sắc, người lại không thấy đâu, hắn đi vào sau phòng để tìm, còn Thư Điện Hợp bị thảo dược phơi trên giá hấp dẫn đi tới.
Nàng đưa tay vân vê một ít rễ cây màu vàng bạc sắc đã được phơi khô, giống như gừng, là củ địa liền màu trắng, không dễ bẻ gẫy, đây là một loại củ trồng tới mùa thu có thể đào lên chế thành thuốc có tác dụng cầm máu, công dụng *tiêu thũng sinh cơ
*bệnh phù chân tay
Nàng còn đang xuất thần suy nghĩ đến cùng công hiệu còn có gì nữa, lỗ tai giật giật, nghe được một trận tiếng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tan-hoan/3540435/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.