🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người có thể để Thái Tử nhắc nhở, tất nhiên sẽ không phải là đối thủ đơn giản, có lẽ việc Thái Tử trúng độc cùng người này có quan hệ? Thư Điện Hợp suy nghĩ.

Nhưng cũng không thể tuỳ tiện mà kết luận Cửu vương là người đã hại Thái Tử, nàng cần có chứng cứ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cửu Vương, khong tới mười ngày, sau khi nhận được tin tức của Thái Tử, các chư vương tranh nhau về kinh thành, e sợ mình tới muôn. Vị trí Thái Tử kia liền bị huyh đệ khác cướp đi trước.

Ngày xưa Lã Môg vì giữ ngôi vị Thái Tử, ngoại trừ Cửu vương bởi vì tu tiên đạo, chậm chạp không có phong đất cho hắn ở bên ngoài. Còn lại tất cả nhi tử của hắn, vừa thành niên sẽ được phân đất bên ngoài, hướng về kinh thành mà cống hiến, không có chỉ không được vào kinh, càng không được lưu lại kinh thành.

Bây giờ Thái Tử vừa chết. vị trí Trữ quân liền trống. các chư vương đều rõ ràng, phụ hoàng bọn họ không lập hậu, bởi vậy sẽ không có thêm đích tử. nói cách khác chỉ còn lại Hoàng tử, mọi người đều có cơ hội kế vị Đông cung, tương lai trở thành đế vương.

Cửu vương muốn, các hoàng tử cũng muốn. dù cho có là trước kia vô tâm với vị trí Hoàng tử, được thủ hạ cổ động, cũng khó tránh được tâm tư bị lung lay.

Bọn họ lấy cớ phúng viếng mà hồi kinh, đi tới Đông cung mà tế bái, ở bề ngoài tỏ ra bi thương không ngớt đối với cái chết của Thái Tử. sau lưng lại lén lút nhìn chằm chằm long bào trên người của Thái Tử, trù tính làm sao có thể nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này, ở trước mặt của phụ hoàng, làm cảm động phụ hoàng.

Cửu vương chắc chắn sẽ không để người khác đi trước mình, quyết định ra tay trước.

Thái Tử vướng bận nhất đã chết rồi, đối thủ của hắn cũng không có nhiều.

Phụ Hoàng dưới gối ngoại trừ có Thái Tử cùng hắn là tuổi sấp sỉ nhau, còn lại toàn Hoàng tử trung tuổi, có thể cùng hắn cướp đoạt ngôi vị này chỉ có bốn người, còn lại những hoàng tử khác không quyền thế, không được sủng ái, không đáng sợ.

Thái Tử mặc dù là trưởng đích, nhưng đằng trước hắn còn có một người nữa là Lã Hồng, được ban phong làm Tấn Vương. Đích tử không còn, hắn đứng mũi chịu sào, chiếm vị trí trưởng, so với các Hoàng tử còn lại, cách vị trí Trữ quân kia gần hơn một bước.

Kỳ thực cũng không hẳn là như vậy, còn lại hai hoàng tử cũng không phải là kẻ tầm thường.

Ngũ hoàng tử Lã Tân, được phong làm Tần Vương, tính khí táo bạo, một thân khí thế, tính tình nóng nảy, động chút là mắng chửi người. bởi vì từ nhỏ mê võ, được Lã Mông phong đến Tây Bắc, tay cầm binh quyền, trấn áp biên cương, không thể khinh thường.

Bát hoàng tử Lã Thị, được phong là Đàm Vương, tính cách nội liễm, không có gì nổi bật, nhưng lại có mẫu phi được hoàng thượng sủng ái. hậu cung mười mấy năm qua không có hoàng hậu, chính là do bà ta lấy vị trí Quý phi, thay thế Hoàng hậu quản hậu cung. Việc Đoan kính Hoàng hậu đã chết, phụ hoàng không lập hậu, thế nhưng vạn nhất bây giờ hắn thay đổi chủ ý, hoặc bị gợi lên việc phong. Từ Quý phi thăng lên Hoàng hậu, thứ tử cũng biến thành đích tử không thể không phòng.

Cửu vương hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như sói, mấy người đó cũng không phải là hạng người ngu dốt gì, cũng lén lút vô số mà qua lại với triều thần, hắn cũng từng bước mà phá tan.

Hắn nghiêm túc suy nghĩ một lát, tay cầm bút điểm mực đỏ lên giấy vàng, sau đó viết lên một hàng chữ, gọi tiểu đạo sĩ nói: "Giúp ta đưa tới cho Kinh triệu doãn, nói Thiên Quan chúc phúc."

ở một nơi khác, triều đình cũng không yên ổn.

Thái Tử vừa chết, các đại thần đứng phía sau Thái Tử cũng nhất thời tan tác chim muông, hơn nữa chư vương hồi kinh, nơi nơi lòng người lung lay, các triều thần biến đổi tâm tư.

Quân thượng như nào, sẽ có dạng thần tử như vậy. nếu là lúc trước. Lã Mông quản lý nghiêm ngặt, cẩn thận tỉ mỉ, không ai giám trắng trợn lôi bè kết phái. Nhưng hiện tại hắn mê muội tiên đạo, dần dần không để ý triều chính. Các triều thần mượn gió bẻ măng, các nơi nịnh bợ hoàng tử. e sợ không tìm được chủ tử, ngày sau trên triều không có người bảo vệ.

Quyền lực thời khắc thay đổi, ai cũng không thể biết ngày mai thế nào, đừng xem thường những đại thần này, ngày thường quân tử chi phong, là trung thần một nước, một khi quan hệ có liên quan tới lợi ích của mình, bọn họ so với người khác còn muốn nhanh hơn, làm cả triều náo loạn cả lên.

Mặc kệ đồng liêu làm sao, đồng ý hay phản đối gì. Bất luận tương lai ai làm thái tử, đều không cùng bọn họ có quan hệ, bọn họ chỉ trung thành với người ngồi trên long toạ. trong đó bao quát liền có Phùng Hoán Sâm và Thư Điện Hợp.

Hôm nay Hoàng đế lấy danh nghĩa cầu phúc cho Thái Tử, nghỉ triều sự.

Mơ hồ có tin đồn nói rằng Thái Tử chính là bởi vì chuyện tu tiên của Hoàng thượng mà xảy ra tranh chấp, chọc giận Hoàng thượng mới bị phế truất, tiện đà ốm chết. thân tử ruột thịt còn bị đối xử như vậy, lại có người sau lưng giật dây. Cho nên các đại thần đều làm ngơ mọi việc, cũng không ai muốn mình và gia đình bị Hoàng đế tức giận mà xử trảm.

Thư Điện Hợp lần trước nhìn thấy Lã Mông ở trên long toạ, hắn vẫn hỏi dò nàng tình huống của Tuyên Thành, cũng hi vọng nàng thời điểm này thay hắn trấn định, an ủi Tuyên Thành.

Kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, vẫn là hài tử tự tay hắn giáo dưỡng lên, là người mà hắn đặt nhiều kỳ vọng nhất để thừa kế hắn, dù cho hắn là cửu ngũ chí tôn thì cũng là phàm nhân, cũng không chịu được đả kích này.

Lã Mông già đi chỉ sau một đêm, hắn thân mình già yếu mong manh ngồi ở trên long ỷ, quanh thân cũng không toả ra khí thế uy nghiêm như ngày xưa nữa.

Thư Điện Hợp phát hiện, tóc hai bên Thái dương của hắn bạc nhiều hơn sau một đêm.

Có lẽ bởi vì không biết nên đối mặt làm sao với nữ nhi của mình, hắn cũng không triệu Tuyên Thành vào gặp mặt. Thư Điện Hợp nội tâm thả lỏng một chút, nàng sợ Tuyên Thành sau khi nhìn thấy phụ hoàng của nàng, càng thêm thương tâm.

Sau khi tan triều, Thư Điện Hợp cũng không có tâm tư mà cùng người khác trò chuyện, vội vãn mười bậc mà đi xuống, muốn nhanh chóng hồi phủ, lại bị người phía sau đuổi tới hoán lại.

Lương Chính Tự thấy Thư Điện Hợp dừng lại bước chân thì vội vã đi tới, y phục trắng bị gió thổi bay phần phật, đứng trước mặt của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp đánh giá hắn, ánh mắt không rõ hỏi: "Lương ngự sử có chuyện gì không?"

Lương chính Tự hành lễ một cái, nói: "Phò Mã cứu hạ quan thoát khỏi tai ương ngồi ngục, hạ quan sau khi ra khỏi thiên lao, còn chưa kịp cảm tạ ân của Phò Mã, cho nên hôm nay tới để cảm tạ ân của Phò Mã. Ân cứu mạng, hạ quan ngày sau nhất định sẽ báo đáp."

Thư Điện Hợp nâng tay hắn lên, khách khí mà nở nụ cười, giữ khoảng cách hai người mới nói: "Ngự sử là trung thần, dù có mắc sai lầm gì, đều một lòng vì hoàng thượng, chỉ là ngôn từ có chút hơi quá, sau này nên thận trong lời nói việc làm. Bản quan chỉ là công bằng mà làm việc, cũng không có thiên vị về tình cảm riêng tư gì, không gánh được lời cảm ơn của Ngự sử."

Ngày đó sau khi cùng Phùng Chính nói qua, nàng đi tới ngục nhìn thấy Lương Chính Tự, muốn hắn viết một phần sớ thỉnh tội. sau đó lại tìm cơ hội ở trước mặt Lã Mông nhắc tới những thành tích mà Lương Chính Tự đã làm, loanh quanh lòng vòng vì Lương chính Tự mà biện hộ cho hắn. Lã Mông thấy Lương Chính Tự đã sai, lại được nàng khuyên động, chỉ phạt Lương Chính Tự mấy tháng bổng lộc, liền thả hắn ra.

Lương Chính Tự ngẩn người, không rõ hắn không có ý để mình cảm ơn, lại có thái độ xa cách mình, mặ kệ đối phương nghĩ thế nào, chính mình đều muốn tri ân báo đáp, nói: "Hạ quan ghi nhớ lời dạy của Phò Mã giáo huấn, sau này làm việc tất không giống lúc trước, nôn nóng như vậy. Phò Mã sau này nếu như có việc cần hạ quan hỗ trợ, miễn là nói cho hạ quan một tiếng, hạ quan nguyện cố gắng hết sức."

Thư Điện Hợp dù sao cũng suy nghĩ, sau này ở trên triều khả năng thật sự phải có chỗ cần hắn, liền không cự tuyệt nữa, không tỏ rõ ý kiến gật gù. Lương chính tự xin lỗi nói: "Ngày xưa hạ quan đối đãi Phò Mã cũng có chút thất lễ, hạ quan cũng hướng Phò Mã nhận sai, xin Phò Mã tha thứ."

Thư Điện Hợp không nghĩ hắn có thể nói cái này, nàng cũng không thực sự quá để ý hắn đối với mình đã làm cái gì, một lời che lại nói: "Nếu đều đã qua, vậy thì không cần nhắc tới." lướt qua quan hệ vị diệu của hai người, tính cách của người này so với nàng còn muốn thẳng thắn hơn.

Chuyện quan trọng cũng đã nói xong, Lương Chính Tự do dự nửa ngày, vẫn là thân thiết hỏi: "Phò Mã sắc mặt xem ra có không chút tốt lắm? có việc gì quan trọng sao?" lầ trước hắn nhìn thấy phò mã chính là mấy ngày trước, bây giờ nhìn Phò mã thật gầy hốc hác đi, quan bào liền rộng thùng thình. Càng khỏi nói sắc mặt kia, giống như là chừng mấy ngày không có được ngủ ngon.

Thư Điện Hợp cụp mắt, nỗi lòng gợn sóng, lại bắt đầu lo lắng, nói: "Không sao, mấy ngày nay mệt nhọc bôn ba, có chút bận rộn thôi. Nếu là vô sự, Bản quan đi trước." Ngoài miệng ứng phó qua loa, liền muốn đi.

Lương Chính Tự chào tạm biệt hắn, nhìn hắn đi xa, trong đầu hồi tưởng lại ngày ấy ở trong thiên lao cùng hắn nói chuyện.

"Lương ngự sử không muốn viết sớ thỉnh tội, là cảm thấy chính mình cảm thấy việc phản đối Hoàng thượng tu tiên là đúng?"

Người kia đứng trước cửa thiên lao đang giam giữ chính mình, nguồn sáng duy nhất sau lưng hắn, chiếu lên quan bào. Dát lên một tầng vàng óng, giống như tiên nhân, mặc dù không thấy rõ mặt hắn, nghe âm thanh kia lại giống như thân mình được gột rửa mùi tanh quanh người.

Lương chính tự liếc mắt nhìn người đứng trước mặt mình, chỉ chờ mình viết xuống. trầm mặc thừa nhận câu nói này của hắn. quả thực chính mình đã nghĩ như vậy.

Lần thứ hai nhìn về người trước mặt, chẳng hiểu vì sao là do khí tràng của hắn, chính mình lại ngồi ngay ngắn đoan chính,lại cảm giác chính mình thật thấp kém.

Vì để cho thấy tâm ý của chính mình, hắn nghiêm mặt nói: "Quân tử bất luận đối mặt với tình cảnh nào, đều nên bất khuất không sợ hãi."

Người kia không chút lưu tình mà nói: "Lương ngự sử đọc nhiều thi thư, nhưng lý giải sai câu nói này."

Hắn lại nhíu mày, cxung không cảm giác mình có lỗi, đang muốn hỏi sai ở đaau, người kia lại đổi chủ đề: *"Lương ngự sự có thể làm quan lý tưởng?"

*Ý câu này là: quan thanh liêm

Hắn đương nhiên là có, hơn nữa viẹc này hắn muốn làm nhiều năm, từ khi khai sáng cho tới bây giờ, thậm chí sau này tuổi già rồi, hắn cũng quyết không thay đổi.

Hắn nói: "Hạ quan muốn vì dân, vì nước giúp đỡ chính đạo, phụ giúp minh quân anh chủ, định thiên hạ. mở ra thái bình cho thế gian."

Thư Điện Hợp có thể nhìn thấy thái độ này lúc tiếp xúc với Phùng Chính. Thời điểm Lương chính tự nói về lý tưởng trong ngươi tràn đầy ánh sáng, mặc dù thân đang hãm nhà tù, tương lai khó liệu, hắn vẫn có thể duy trì ánh sáng đó, càng đáng quý.

Xem ra chính mình lần này cũng không cứu sai người, người này đáng giá nàng cứu.

Hắn đưa ra đáp án cũng là đáp án nàng đã đoán trúng, văn nhân từ xưa tới nay đều chứa đồng dạng lý tưởng đơn giản là: "Nhà" cùng "Quốc".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.