Năm Khánh Lâm thứ mười sáu, trời lạnh rơi tuyết lớn.
Đây là trận tuyết lớn chưa từng có từ lúc sang năm đến nay, tuyết che đầy cả bầu trời, cũng bao phủ cả Thần Châu trong tuyết trắng. Phàm chỉ cần là người lớn tuổi, đều sẽ không thể chống đỡ nổi qua thời điểm này.
Vào đêm trước tết Nguyên Đán, bên trong Hoàng cung không có nửa điểm không khí vui mừng, mà thay vào đó là nồng đậm mùi thảo dược. Cung nữ thay nhau ra ra vào vào, trên mặt ai cũng đều mang vẻ bất an cùng lo lắng.
Lão nhân nhắm chặt hai mắt nằm trên long sàn, sắc mặt tều tụy, bờ môi trắng xám, nhìn qua như cây cổ thụ ngàn năm đã đến giới hạn của sinh mệnh.
Ngự y ngồi ở bên giường, bắt mạch một lúc lâu hắn mới mở hai mắt ra. Quan y ở bên cạnh hầu hạ, chờ hắn thu tay về xong liền nhét tay Hoàng thượng vào trong chăn lại, chỉ sợ Hoàng thượng cảm lạnh, sau đó lại đưa ánh mắt chờ mong nhìn Ngự y.
Hắn vuốt vuốt hàm râu dài của mình, do dự một lúc mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thái tử đang canh giữ ở bên ngoài, khi nhìn thấy Ngự y đi ra, hắn liền chờ không được mà vội chạy đến: "Phụ hoàng thế nào rồi?" Hắn thấy sắc mặt Ngự y không tốt, tuy rằng trong lòng cũng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn hồi hộp như cũ: "Chẳng lẽ là..."
Ngự y lắc đầu, sau đó lại gật gù, nhắc áo choàng lên, quỳ xuống trước mặt Thái tử, cúi người dập đầu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tan-hoan/2882781/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.