Chương trước
Chương sau
Phiên ngoại 2:
Phần 3: Chuyện đạm như dòng nước
Tắc Mông nóng nảy, ôm Âu Dương Yên nói, "Yên, nàng không phải thực sự muốn rời khỏi ta, không được, tuyệt đối không thể", Âu Dương Yên hừ một tiếng nói, "Ngươi nói không thể là không thể sao, ngươi ngăn cản được ta sao?"
"Yên...", Tắc Mông mềm giọng cầu xin, "Ta thực sự biết sai rồi, nàng cho ta một cơ hội được không?"
Âu Dương Yên bĩu môi, "Không được", Tắc Mông chôn đầu lên vào cổ nàng bất mãn, "Ư...Ư..." một tiếng, Âu Dương Yên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, đưa tay đẩy mặt Tắc Mông ra, "Làm nũng cũng không ích gì, ta không quay về", Tắc Mông ủ rủ nói, "Nhưng người nhà nàng còn ở Lai Nhãn, nàng không nhớ bọn họ sao?"
Âu Dương Yên nghe vậy, kéo mặt của nàng lên, nheo mắt nhìn nàng, "Ny Lỵ Á Ti Tắc Mông, ngươi không phải muốn dùng bọn hắn áp chế ta nữa đi?" Tắc Mông vội vàng nói, "Không, sẽ không, nếu nàng thực sự muốn đi, ta sẽ đối xử thật tốt với bọn họ", Âu Dương Yên hừ một tiếng nói, "Vậy cũng còn được."
Tắc Mông nắm tay Âu Dương Yên quơ quơ, mang theo hy vọng nói, "Trở về đi, đừng giận nữa, nàng nhìn ta xem, tuy rằng trước kia ta bận bịu chính sự lãnh lạc nàng, nhưng không phải bây giờ cũng bỏ hết mọi chuyện tìm nàng sao?", Âu Dương Yên vẫn không vui, "Không muốn quay về", Tắc Mông sửng sốt một hồi nói, "Được, nàng không về, ta cũng không về, mặc dù nói nước không thể một ngày không vua, nhưng muốn loạn thì cứ cho nó loạn, không có cái gì quan trọng hơn nàng."
Âu Dương Yên nghe vậy nhẹ nhếch miệng, Tắc Mông thấy nàng cười, bản thân cũng vui vẻ nói, "Yên, đừng tức giận nữa được không?", Âu Dương Yên lại đẩy nàng ra nói, "Ngươi để cho ta suy nghĩ đã", nói xong đi ra ngoài. Tắc Mông vội vàng đi theo nói, "Dù sao nàng cũng không muốn rời khỏi ta, hay ta đi theo nàng đi", Âu Dương Yên cao giọng hừ một tiếng nói, "Ai nói ta không thể rời được ngươi, không có ngươi ta vẫn tốt đó."
Tắc Mông nghe vậy, trong lòng có chút u ám, nói nhỏ sau lưng nàng, "Ta biết, nàng trong lòng ta là quan trọng nhất, nhưng ta trong lòng nàng lại không phải quan trọng nhất", Âu Dương Yên nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn Tắc Mông, thấy vẻ mặt của nàng mất mát không nói nên lời, nghe nàng nói tiếp, "Đối với ta mà nói, quan trọng nhất là quốc gia, vương vị, nhưng ta có thể vì nàng buông bỏ những thứ đó, đối với nàng mà nói, quan trọng nhất là người thân của nàng, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không vì ta mà buông bỏ người thân của mình."
Âu Dương Yên nhất thời im lặng, có lẽ chính xác là như vậy, nàng vĩnh viễn không có khả năng vì tình yêu mà tổn thương người thân của mình, Tắc Mông yêu nàng thật sự sâu đậm hơn chính nàng rất nhiều, nhìn thấy gương mặt mất mát của Tắc Mông, nàng có chút đau lòng đi lại nói, "Đồ ngốc, nàng không biết ta thích khẩu thị tâm phi sao?"
Tắc Mông nghe âm thanh ôn nhu của nàng, vui vẻ rất nhiều, nhân cơ hội nói, "Yên, đừng tức giận nữa được không?", vẻ mặt Dương Yên thả lỏng rất nhiều nói, "Được rồi, ta không so đo với nàng nữa, nhưng mà...", nàng vừa xoay người vừa nói tiếp, "ta còn chưa chơi đủ, không muốn về nhanh như vậy, nàng về trước đi, ta đi chơi đủ, tự nhiên sẽ trở về", nói xong đã đi ra bên ngoài.
Tắc Mông bất đắc dĩ thở dài, Âu Dương Yên nhìn như tốt tính, nhưng lại rất cố chấp, không có cách nào ép buộc được nàng, ở chung với Âu Dương Yên lâu như vậy, tính cách của nàng Tắc Mông hiểu rất rõ, thích ăn mềm không ăn cứng, lúc này chỉ có thể kiềm chế tính tình cố gắng dụ dỗ nàng thật tốt, chờ dụ dỗ trở về xong rồi.... Tắc Mông cười cười nhìn bóng lưng Âu Dương Yên, ngay lúc này Âu Dương Yên lại quay lại nhìn nàng nói, "Nàng còn ngồi ngốc ở đó làm gì?", thì nhìn thấy Tắc Mông cười âm hiểm, không khỏi tức giận nói một câu, "Nữ nhân đáng chết, lại đang suy nghĩ cái gì?"
Duy Ni Nhã và phụ mẫu nàng đều đang đứng ở trong sân, nhìn thấy Âu Dương Yên đi ra, vội vàng áy náy nói, "Chúng ta nên biết ngài là Thân Vương đại nhân mới đúng, chỉ không nghĩ đến ngài sẽ đến chỗ nhỏ bé thế này, mấy ngày nay chúng tôi đối đãi với ngài không cung kính", Âu Dương Yên cười nói, "Không có gì, ta còn muốn cảm ơn các ngươi đã chiêu đãi ta mấy ngày nay đây", nói xong đi qua kéo Duy Ni Nhã nói, "Đi thôi, tỷ tỷ làm diều cho ngươi, làm xong thì đi thả", "Dạ", Duy Ni Nhã rất vui vẻ theo Âu Dương Yên rời đi.
Tắc Mông cũng đi ra, không để ý đến hai người đang hành lễ với mình, nhìn Âu Dương Yên đang bực mình thở dài, cũng vội vàng đi theo. Âu Dương Yên và Duy Ni Nhã đi vào phòng Duy Ni Nhã, Tắc Mông cũng đi theo sau, hỏi, "Diều là cái gì?", Âu Dương Yên lên tiếng, "Làm xong rồi sẽ biết."
Tắc Mông đành phải rầu rĩ ngồi một bên giường, nàng muốn ngồi bên cạnh Âu Dương Yên, nhưng Âu Dương Yên dựa vào tường, kế bên là Duy Ni Nhã. Duy Ni Nhã muốn đứng dậy, lại bị Âu Dương Yên giữ chặt, đành phải le lưỡi không yên, nhìn Âu Dương Yên làm diều. Tắc Mông biết Âu Dương Yên cố ý chọc giận mình, nhưng cũng không có chút biện pháp nào.
Lại nói đến, thực ra so với nàng Âu Dương Yên háo sắc hơn, thường thường thấy nữ nhân xinh đẹp sẽ không ngăn được liếc nhìn, lúc nói chuyện với các cô nương giọng nói cũng cực kỳ ôn nhu, có nữ hài tử muốn nàng giúp gì nàng cũng sẽ không suy nghĩ đồng ý, cực kỳ nhiệt tâm đi giúp các nàng, nhưng là tính cách nàng dù sao cũng hiền hòa, nên người khác cũng không thấy có gì đặc biệt, đại khái coi như Âu Dương Yên cũng không tự nhận thức được điểm này.
Tắc Mông ở chung lâu mới phát hiện ra, đối với điểm này nàng cũng thường thường ghen tị, nhưng cũng không biết phải làm gì, hơn nữa bản thân cũng hối hận, sớm biết Âu Dương Yên chịu mềm, háo sắc như vậy, từ lúc bắt đầu đã giả vờ đáng thương, trưng hết các mặt nữ tính của mình cho nàng thấy rồi, nói không chừng dễ như trở bàn tay, đâu có gặp khó khăn như vậy.
Nhưng mà như vậy cũng là điểm đáng yêu của Âu Dương Yên, tuy rằng háo sắc, tuy rằng thấy mấy cô nương xinh đẹp thì không ngăn cản được muốn đi qua, nhưng trong lòng nàng thực ra cũng không suy nghĩ sâu xa, đơn thuần là thưởng thức mà thôi, có lẽ đó là thiên tính, Tắc Mông cũng không lo lắng nàng sẽ yêu người khác, nên đối với những chuyện này phiền một chút cũng thôi.
Nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp gỡ, Âu Dương Yên tặng hoa cho nàng, Tắc Mông có đôi khi muốn hỏi, có phải lúc đó Âu Dương Yên không chỉ vì muốn biểu đạt hòa ý, mà muốn thân cận với mình hay không, chỉ tiếc là sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, bản thân cũng không chấp nhận được cách nàng từ chối mình, nên càng làm càng sai. Tắc Mông có hỏi Âu Dương Yên, nhưng mỗi lần hỏi Âu Dương Yên đều kiên quyết phủ nhận, Tắc Mông chỉ âm thầm đoán trong lòng.
Âu Dương Yên làm xong diều, kéo Duy Ni Nhã ra cửa, Tắc Mông ở phía sau bất mãn kêu lên, "Yên, nàng không định mang ta đi sao?", Âu Dương Yên quay đầu lại nói, "Nàng? Nên nghỉ ngơi đi, nàng đi còn phải mang theo cả đống người kia, một chút niềm vui cũng không có", Tắc Mông đành thỏa hiệp, "Ta không dẫn bọn hắn theo, ba người chúng ta đi đi."
Nói xong Tắc Mông phân phó La Cẩn chờ ở đó, đi ra ngoài cùng Âu Dương Yên. Duy Ni Nhã đưa các nàng đến một mảnh đất trống, Âu Dương Yên bắt đầu chạy lấy trớn phóng diều, Duy Ni Nhã cũng cao hứng chạy theo Âu Dương Yên. Tắc Mông nhìn thấy diều càng ngày bay càng cao nói, "Yên, nàng thật thông minh, vật như vậy cũng làm được."
Âu Dương Yên cười cười, không nói gì, một cơn gió thổi đến, diều trên không bay vòng vo mấy cái rồi tuột dây, một đầu đâm xuống mặt đất. Duy Ni Nhã hô to, "A, rơi xuống rồi", Tắc Mông lại phát hiện diều đang rơi xuống chỗ mình, vội vàng muốn tránh, diều lại đảo quanh trên không trung, cũng không biết rơi xuống chỗ nào. Tắc Mông còn chưa quyết định được chỗ chạy, diều đã rơi xuống đỉnh đầu nàng, nhưng không hoàn toàn rơi xuống, chỉ dừng ngay sát phía trên. Tắc Mông quay đầu nhìn lại, thấy Âu Dương Yên đã bắt được diều, nhìn nàng bật cười thành tiếng, "Đồ ngốc..."
[TOÀN VĂN HOÀN]
..........
Editor: Vậy là hoàn rồi. Không biết nói gì hơn là cảm ơn các bạn đã theo dõi, bình luận, góp ý cho truyện.
Còn một tiểu truyện của Y Thụy Kha dài mấy chương, mà SE, đau lòng lắm ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.