Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Tắc Mông vừa cắn bánh bao vừa xem văn thư, Y Thụy Kha đi đến, Tắc Mông ngẩng đầu hỏi nàng, "Thế nào?", Y Thụy Kha có chút ủ rủ, "Không có đầu mối", Tắc Mông cau mày không nói gì, một lát sau lại lên tiếng hỏi Y Thụy Kha, "Y Thụy Kha, ngươi cảm thấy ta đối với Yên như vậy là quá đáng sao?"
Y Thụy Kha nhún nhún vai, "Hình như có chút quá đáng", Tắc Mông thở dài một cái nói, "Nhưng mà ta nên làm cái gì bây giờ? Khi nàng không thương ta, vì thân nhân của nàng mà chịu đựng tất cả mọi chuyện, cũng không nói cho bọn họ một tiếng, bây giờ, ta tin tưởng là nàng yêu ta, cho nên càng lo lắng nàng sẽ vì ta mà làm chuyện ngu ngốc, kỳ thật ta cũng đau lòng khi thấy nàng như vậy, thực sự đau lòng, nhưng còn có biện pháp gì tốt hơn sao?"
Y Thụy Kha trầm mặc, "Nàng không có nói cho ngươi ý nghĩ của nàng sao?" Tắc Mông lắc đầu, "Không có, nàng có tâm sự gì đều để trong lòng, sẽ không nói cho bất kỳ người nào", Y Thụy Kha không nói thêm gì nữa, Tắc Mông quay đầu nói với Phó ký, "Nói cho Hách Đốn trưa nay ta muốn dùng cơm với hắn."
Mấy cái rương lớn được gửi đến Âu Dương Yên, La Cẩn đem đến cho nàng. Khi hắn mở mấy cái rương này ra, tất cả đều là thảo dược, trong một cái rương còn có để một phong thơ. Âu Dương Yên mở ra, chỉ thấy trên giấy viết mấy ký tự vặn vẹo, thực sự rất khó nhìn, khó nhìn đến tuyệt đối là có một không hai 'Ta rất khỏe, vui vẻ vô cùng, đây là Cát Lai thảo."
Âu Dương Yên kinh hỉ nói, "Là sư phụ", La Cẩn vừa kinh ngạc vừa ngoài ý muốn, "Nhìn mấy chữ này tuyệt đối là ông ấy, vài năm không thấy ông ấy, tính tình đúng là không thay đổi, ta nên nói chuyện này cho bệ hạ biết", nói xong hắn đã xoay người rời đi, La Vũ nhìn mấy thùng thảo dược nói, "Sư phụ làm sao biết ở đây xảy ra chuyện? Chẳng lẽ ông đang ở Lai Tạp Cầm sao? Biết chúng ta ở đây? Nếu không sao lại đưa Cát Lai thảo đến đây?"
Âu Dương Yên cười, "Ông ấy phiêu bạc nam bắc, nếu thực sự ở Lai Tạp Cầm cũng không có gì lạ". Tắc Mông rất nhanh chạy đến, nhìn thấy mấy thùng thảo dược liền lên tiếng nói với Âu Dương Yên, "Đây là Cát Lai thảo ngươi nói đến sao?", Âu Dương Yên gật gật đầu, Tắc Mông vui sướng nhưng cũng có chút âu sầu, "Nhưng ngươi có biết dùng không?"
Âu Dương Yên còn chưa lên tiếng, La Vũ đã nói, "Triệu đại phu trên thuyền nhất định là biết, bệ hạ, ngài gọi hắn đến đây sẽ rõ ràng", Tắc Mông nghe vậy lập tức cho người gọi Triệu đại phu đến. Cát Lai thảo thực sự là một món quà quý giá, nếu như có thể khống chế tình hình bệnh dịch, ít nhất có thể khiến dân chúng an tâm phần nào.
Giờ cơm trưa, Tắc Mông gặp Hách Đốn tại sảnh yến hội, Hách Đốn đã hơn sáu mươi tuổi, người cao gầy, dưới cằm còn có một chòm dâu dê, nhìn qua giống như một trưởng giả hiền lành, nhưng đôi mắt luôn mang vẻ âm mưu. Tắc Mông đứng trong sảnh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, Hách Đốn cúi đầu hành lễ với Tắc Mông, Tắc Mông mỉm cười bảo hắn ngồi xuống.
Tắc Mông bưng ly rượu lên, vừa nâng ly vừa lên tiếng nói, "Mong Lai Tạp Cầm có thể mau chóng thoát khỏi khốn cảnh", nói xong uống hết ly rượu kia. Hách Đốn cũng uống rượu, thị nữ đứng bên cạnh lập tức rót đầy ly cho hắn. Tắc Mông cầm dao nĩa, cắt thịt bò trong dĩa, lên tiếng, "Hách Đốn đại nhân và Đại Tế Ti luôn là bằng hữu tốt, lần này Đại Tế Ti qua đời, Hách Đốn đại nhân nhất định rất đau lòng."
Biểu tình trên mặt Hách Đốn có vẻ rất u buồn, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra một tia gian trá như cũ, "Hắn chết ta thực sự rất đau lòng", Tắc Mông bỏ một miếng thịt bò vào miệng tinh tế nhai, thần sắc bình thường, giống như nàng mời Hách Đốn đến chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm trưa. Hách Đốn cắt thịt bò bỏ vào miệng, Tắc Mông bỗng nhiên nói, "Ta từng nghe một tên thủy thủ nói, trên biển thường sẽ thấy mấy cảnh kỳ lạ, gọi là ảo ảnh, nhìn xa chân trời sẽ thấy cảnh tượng lạ, hình như rất thần kỳ, nhưng tên thủy thủ kia cũng nói, thật ra chỉ là do ánh sáng phản xạ ra mà thôi, nước biển giống như một cái gương khổng lồ, đem cảnh tượng ở xa chiếu lên bầu trời."
Hách Đốn mỉm cười nói, "Thật sự là thần kỳ", Tắc Mông cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một miếng rượu đỏ nói tiếp, "Ngươi biết không, Hách Đốn đại nhân, ta lại phát hiện bên trong Thần điện có một cái cột đá rỗng, hơn nữa ngoài mặt có có một cái lỗ nhỏ, góc độ của nó vừa khít với phía trước tế đàn", Tắc Mông giống như đang nói chuyện phiếm bình thường, nhưng ánh nhìn vẫn chú ý đến biểu tình của Hách Đốn.
Hách Đốn vẫn mỉm cười, nhưng dao ăn lại va chạm với dĩa tạo thành một âm thanh chói tai, hắn cười nói, "Vậy sao? Bệ hạ, như vậy thì có chuyện gì?", bỗng nhiên Tắc Mông buông dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Ta chỉ muốn biết, mấy mảnh gương vỡ bên cạnh thi thể Đại Tế Ti là thế nào thôi?"
Nụ cười trên mặt Hách Đốn vẫn còn chưa bỏ xuống, đang cắt thịt bò thì tay dừng lại, Tắc Mông mỉm cười nâng ly rượu, "Cạn ly, Hách Đốn đại nhân", Hách Đốn bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch trong cái nhìn đánh giá của Tắc Mông.
Âu Dương Yên không nổi giận vì chuyện vòng khóa với Tắc Mông nữa, giống như đã hết hy vọng. Tình cảnh Lai Nhãn vẫn không thể lạc quan, hỗn loạn xảy ra một lần nữa, nhưng cục diện vẫn trong tình trạng khống chế được.
Tối hôm đó, La Vũ từ nhà Ba Siết đến, nói với Âu Dương Yên, "Yên tỷ tỷ, ngày mai ta muốn đi", Âu Dương Yên kinh ngạc hỏi nàng, "Muội muốn đi đến đó?" La Vũ gật đầu, "Đi thành Nhĩ Vạn, với Ba Siết và Triệu đại phu", Âu Dương Yên càng thêm kinh ngạc, "Vũ nhi...."
"Triệu đại phu cần một người giúp đỡ, Đông Y đối với ta quen thuộc như mưa dầm thấm đất, mà mọi người ở đây lại không ai hiểu được, cho nên ta nghĩ đi cùng với hắn sẽ tốt, hơn nữa mấy người ở đây đều kỳ thị chúng ta, Triệu đại phu cũng cần phải có người đi theo bảo vệ bên cạnh, võ công của ta tuy rằng kém hơn tỷ và ca ca, nhưng vẫn cũng rất tốt."
Âu Dương Yên nhìn La Vũ, đột nhiên phát hiện, chẳng biết từ khi nào La Vũ đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương ngây thơ lúc trước nữa. Âu Dương Yên khẽ vuốt ve tóc của nàng lên tiếng, "Vũ nhi lớn rồi", La Vũ có chút bất mãn nói, "Có phải tỷ luôn xem ta là tiểu hài tử hay không?", Âu Dương Yên cười cười, trong lòng có mùi vị khó hiểu, đã từng yêu nàng, hiện tại vẫn còn quan tâm vướng bận, rốt cục nàng cũng tung cánh bay khỏi mình, trong nội tâm của Âu Dương Yên có chút không muốn.
La Vũ còn phải thu thập hành lý, nói chuyện với Âu Dương Yên một lúc rồi quay về, không lâu sau, Y Thụy Kha đến, Âu Dương Yên thì đang nhàm chán ngồi dựa trên cửa sổ, nhìn ánh sáng hắc ra từ thư phòng Tắc Mông. Âu Dương Yên nghe được tiếng gõ cửa, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, "Mời vào", Y Thụy Kha đẩy cửa vào, nhìn thấy Y Thụy Kha, Âu Dương Yên có chút ngoài ý muốn.
Đã rất lâu không gặp nàng, Y Thụy Kha liền nói, "Âu Dương, thương thế của ngươi khá hơn chút nào không?", Âu Dương Yên gật gật đầu, "Đã tốt hơn rất nhiều", Y Thụy Kha đi đến, đứng bên cửa sổ cạnh Âu Dương Yên, nhìn ngọn đèn trong thư phòng, Y Thụy Kha cười nói, "Có phải nhớ đến nàng hay không?"
Âu Dương Yên vẫn còn dỗi, không nói gì, Y Thụy Kha nhìn hai má Âu Dương Yên xinh đẹp dưới ánh nến, trên cổ lại có vòng khóa thô lạnh, bỗng nhiên nói, "Ngươi có suy nghĩ gì không muốn nói cho nàng?", Âu Dương Yên vẫn trầm mặc, Y Thụy Kha lại nói tiếp, " Vì sao ngươi không để cho mình tốt một chút, ngươi không sai, bệ hạ bảo vệ ngươi cũng đúng, vì sao ngươi không an tâm ở Hoàng cung, để bệ hạ xử lý việc này?"
Âu Dương Yên nhìn Y Thụy Kha, chân thật nói, "Bá tước đại nhân, ta thực sự yêu thương nàng", Y Thụy Kha bỗng nhiên thở dài, cảm xúc giống như có chút phức tạp, lặng im một hồi mới nói, "Có chuyện gì muốn ta giúp không? Đương nhiên trừ việc mở cái vòng này ra", Âu Dương Yên nghĩ một lúc, nói với Y Thụy Kha, "Ngươi có thể giúp ta nói với Áo Tô Thác một tiếng."
Y Thụy Kha kinh ngạc nhìn nàng, "Sao lại là Áo Tô Thác?", Âu Dương Yên lại nói, "Ngươi sẽ nói cho Ny Lỵ Á Ti sao?", Y Thụy Kha im lặng một hồi nói, "Ta cảm thấy ngươi nên đem suy nghĩ của mình nói cho nàng biết", Âu Dương Yên lắc đầu, "Nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, tuy rằng không phải ta muốn đi chết, nhưng cũng không có khác biệt bao nhiêu."
Y Thụy Kha cười cười nói, "Được rồi, ta cũng sẽ không giúp ngươi, ta cảm thấy ngươi nên ở đây mới là an toàn", Âu Dương Yên nhìn nàng, ánh mắt mang theo khẩn cầu, "Bá tước đại nhân, chỉ là một câu nói mà thôi", Y Thụy Kha hỏi, "Nói cái gì?"
"Bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng."
"Chuẩn bị cái gì?"
Âu Dương Yên lại trầm mặc, Y Thụy Kha lại nói, "Giống như một câu nói bâng quơ, được rồi, ta sẽ giúp ngươi truyền cho hắn, nhưng là Âu Dương, ta cảm thấy ngươi nên nói rõ với bệ hạ một chút". Âu Dương Yên cười cười nói, "Cảm ơn sự quan tâm của ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.