Chương trước
Chương sau
Theo bóng đêm, Âu Dương Yên đưa Tắc Mông bơi tới bên cạnh hải thuyền, trên thuyền vắng lặng không tiếng động, cũng không có đèn sáng. Âu Dương Yên nhỏ giọng lên tiếng, "Xem ra còn chưa ai trở lại thuyền, bọn hải tặc muốn đánh phục kích", Tắc Mông hỏi "Chúng ta có cần đi lên không?", Âu Dương Yên cười, "Chúng ta đi theo sau neo leo lên, ngươi đi được không?"
Tắc Mông gật đầu, "Có thể, điểm này sao làm khó được ta", Âu Dương Yên mang theo nàng bơi đến cái neo, Tắc Mông bám lên neo, bò lên phía trên, động tác cũng nhanh nhẹn. Âu Dương Yên theo sau, mãi cho đến mép thuyền, hai người vịn mép thuyền, thăm dò nhìn lên, thấy trên boong không có một bóng người.
Âu Dương Yên lật lên boong, một tay rút kiếm ra, bóng đêm tối đen, nàng không thấy rõ tình huống xung quanh, nhưng biết mình vừa lên thuyền đã bị người theo dõi. Âu Dương Yên nắm tay Tắc Mông đi đến khoang thuyền, một bên nhẹ nhàng bước đi, một bên chú tâm quan sát động tĩnh xung quanh. Trong bóng đêm có người di chuyển, xung quanh các nàng.
Hai nàng đi đến cột buồm, Âu Dương Yên nhanh chóng nâng tay cắt dứt dây thừng, cánh buồm thật lớn rơi xuống, Âu Dương Yên một tay ôm Tắc Mông nhảy lên, một tay dùng kiếm khoét một lỗ trên cánh buồm chui ra. Bên ngoài truyền đến mấy tiếng kêu đau, đám hải tặc phục kích các nàng bị cánh buồm rơi đè xuống.
Bọn hải tặc trong khoang thuyền nhìn thấy cánh buồm rơi xuống, lập tức phóng ra ngoài, nhưng ra đến bên ngoài, bóng dáng Âu Dương Yên và Tắc Mông đã tìm không thấy. Tên hải tặc đánh nhau với Ninja Đông Doanh buổi sáng vung tay hét lên, "Tìm bọn nó cho ta", vài tên hải tặc chui khỏi cánh buồm, tản ra bốn phía, tìm kiếm tung tích các nàng.
Âu Dương Yên kéo Tắc Mông núp vào một bên khoang thuyền, nhìn thấy bọn hải tặc đang tìm đến đây, nàng nâng eo Tắc Mông, để hai tay Tắc Mông nắm được rào chắn, nhảy lên trên tầng hai, Âu Dương Yên cũng lập tức nhẹ nhàng nhảy, nắm được rào chắn, cuốn người một cái, liền rơi lên boong tầng hai.
Bọn hải tặc mai phục tầng một, hai người lên tầng hai, bọn hải tặc cũng không phát hiện. Âu Dương Yên dẫn Tắc Mông đi vào trong khoang thuyền. Âu Dương Yên là lớn lên trên thuyền lớn, đối với mỗi vị trí trên thuyền đều nhớ đến rõ ràng, nhắm mắt lại đi cũng không lầm, nàng dựa theo địa hình quen thuộc, thoải mái né tránh những tên hải tặc đang tìm nàng, dẫn Tắc Mông đi đến nơi cất giữ nước ngọt trong khoang thuyền.
Nơi này là giữa boong thuyền, không gian bên trong rất lớn, hơn nữa chỉ có một phòng bếp với một cửa ra vào duy nhất, không thể nghi ngờ, nơi này là nơi giam giữ phạm nhân tốt nhất. Âu Dương Yên vung kiếm chém đứt ổ khóa, nếu như nói trên boong còn có ánh trăng chiếu sáng, thì nơi này chỉ là tối đen một mảnh, đưa tay không thấy được năm ngón. . Ngôn Tình Sắc
Âu Dương Yên đứng ở cửa nhẹ giọng kêu, "Có ai không?" Bên trong truyền ra một âm thanh, là giọng của Dạ Tái Nhĩ, "Âu Dương Yên ngươi ở đó đúng không? Bây giờ đến làm gì?"
Âu Dương Yên đi vào gian bếp thắp sáng một ngọn đèn, tiến vào bên trong khoang thuyền, trong khoang thuyền, có khoảng hơn chục người bị trói té trên mặt đất, nhìn thấy Âu Dương Yên, ánh mắt mỗi người đều mang theo kinh sợ.
Âu Dương Yên cười lạnh nhìn bọn hắn nói, "Thực sự là phong thủy luân chuyển, hiện tại ta muốn giết các ngươi, rất là dễ dàng", Dạ Tái Nhĩ vội vàng lên tiếng, "Đừng giết ta, ta không cần kho báu, ta..." Âu Dương Yên cắt đứt lời nói của hắn, "Ta không giết ngươi, ta tới cứu ngươi, An Liệt đâu?"
Dạ Tái Nhĩ nói, "Tên hỗn đản đó nói là đi tìm các ngươi, dẫn theo người của hắn lên đảo, chúng ta vừa về thuyền liền phát hiện bị hải tặc chiếm lĩnh, hải tặc mai phục trên thuyền, chúng ta không có phòng bị, nên bị bọn hắn bắt lại", Âu Dương Yên cười nói, "Hiện tại trên thuyền này toàn bộ là hải tặc, ngươi muốn sống liền ngoan ngoãn đi theo ta." Dạ Tái Nhĩ hoài nghi nhìn nàng, "Tại sao ngươi phải cứu ta?"
Âu Dương Yên cười lạnh, "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, đến tột cùng, có muốn đi theo ta hay không?"
Dạ Tái Nhĩ suy nghĩ một chút, gật gật đầu, Âu Dương Yên nâng kiếm cắt đứt dây thừng trên tay hắn, lúc này một âm thanh hải tặc vang lên, "Trong phòng chứa nước có đèn, các nàng ở bên trong", Âu Dương Yên nắm tay Tắc Mông nói, "Nhanh lên, đã bị phát hiện", nói xong chắn ở cửa, kéo Tắc Mông giấu sau người.
Tắc Mông ôm eo của nàng cười, "Yên, ngươi thật tốt", Âu Dương Yên đá văng một tên thủy thủ xông vào la lên, "Buông, ngươi như vậy làm sao ta có thể động thủ", Tắc Mông vội vàng buông nàng ra, thè lưỡi nói, "Thực xin lỗi, Yên, ta chỉ là quá cảm động", Âu Dương Yên vung kiếm ngăn cản đám hải tặc xông tới, lớn tiếng nói, "Mọi người coi như là bằng hữu, không cần đối địch như vậy đi".
Bọn hải tặc đối với Âu Dương Yên vẫn có chút băn khoăn, nếu không sau khi biết chuyện kho báu, cũng không vờ e ngại, mà không tìm Âu Dương Yên. Hơn nữa, qua do thám Dạ Tái Nhĩ, bọn hắn đã biết có kho báu, hiện tại Âu Dương Yên đến cứu bọn họ, chứng tỏ Dạ Tái Nhĩ thực sự là bằng hữu của Âu Dương Yên.
Nhưng mà băn khoăn thì băn khoăn, bây giờ đã lật mặt, bọn hắn dựa vào nguời đông thế mạnh, sẽ không sợ Âu Dương Yên. Âu Dương Yên một bên chống đỡ hải tặc, một bên nhìn thấy bọn người của Dạ Tái Nhĩ đã mở xong dây trói, vì thế kéo Tắc Mông liều chết chạy ra ngoài khoang thuyền, Dạ Tái Nhĩ cũng mang theo thủ hạ, liều mạng xông ra. Âu Dương Yên và Tắc Mông chạy đến đuôi thuyền, bỏ thuyền nhỏ xuống, kéo Tắc Mông nhảy lên thuyền nhỏ, nói với Dạ Tái Nhĩ lên tiếng, "Mau đến đây!"
Đám người của Dạ Tái Nhĩ nhanh chóng nhảy xuống biển, bơi tới thuyền nhỏ của Âu Dương Yên. Thuyền nhỏ cũng không lớn, chỉ có thể ngồi được ba mươi người, những người còn lại không lên được thuyền, liền bơi vào bờ, có mấy người bọn hắn chết trên thuyền, bị thương cũng không ít, bọn hải tặc cũng chết vài người, nhìn bọn hắn chạy thoát không có đuổi theo.
Âu Dương Yên ngồi ở đầu thuyền, chỉ hướng đảo bơi đến. Tắc Mông ngồi bên người Âu Dương Yên, ngưng mắt nhìn Âu Dương Yên, trong bóng đêm gương mặt Âu Dương Yên có chút mơ hồ, nàng rất muốn hỏi Âu Dương Yên vì sao phải cứu Dạ Tái Nhĩ, nhưng cũng biết không thể hỏi, chỉ là trong lòng nàng cũng đoán được ý đồ của Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên chỉ đường đến một chỗ đá ngầm gần đó, đám người Dạ Tái Nhĩ xuống thuyền, Âu Dương Yên lại nói, "Đám hải tặc này muốn ăn sạch chúng ta, chúng ta nên ẩn núp trước, hừng đông lại đi tìm bọn An Liệt". Trong lòng Dạ Tái Nhĩ tràn ngập nghi hoặc, nhưng biết Âu Dương Yên sẽ không nói thật, hơn nữa bọn hắn cũng không có ý gì hay hơn, đành phải trốn ở nơi này.
Trong bóng đêm, gió biển thổi đến lạnh ngắt, Âu Dương Yên đã quen ở trong hoàn cảnh này, nhưng Tắc Mông lại chịu lạnh không nổi, y phục của hai người cũng ẩm ướt, gió biển thổi qua, Tắc Mông rùng mình một cái. Âu Dương Yên kéo nàng đến nói, "Rất lạnh sao? Lại đây, ta ôm ngươi", trong lòng Tắc Mông như mở nhạc, dựa vào trong lòng ngực Âu Dương Yên, Âu Dương Yên mỉm cười mở cánh tay ôm nàng vào mình. Tắc Mông dựa vào lòng ngực mềm mại của Âu Dương Yên, không lạnh, mà lại nóng, nóng đến khó chịu!
Âu Dương Yên ôm Tắc Mông, cảm giác thân thể nàng mềm dịu ôm vào trong ngực mình có chút ấm áp, lại thoải mái, dứt khoát nhấc đầu tựa lên vai nàng. Hai người dựa vào đá ngầm, ôm nhau thật chặt, chậm rãi ngủ đi. Ngủ một giấc đến khi tỉnh đã là sáng sớm, nhìn thấy đám thủy thủ nằm nghiêng ngã, Âu Dương Yên nhẹ nhàng lây tỉnh Tắc Mông, "Chúng ta nên đi kiếm bọn người An Liệt".
.............
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.