Hai người rời đi… hai bóng dáng thân mật cùng chậm rãi biến mất trong làn tuyết trắng…… bên tai vang lại lời ngon tiếng ngọt của họ, mãi chưa tán đi.
Không – cần phải tiếp cận bọn họ… Có thể cảm thấy được bọn họ lúc nào cũng tản mát ra hương tình yêu nồng đậm, này một đôi yêu nhau cùng người mình yêu thương.
Thật khiến kẻ khác… tâm sinh hâm mộ không phải sao??
Hâm mộ… là bởi vì chưa từng có được……
Đối với ngươi… có thể làm gì ngoài hâm mộ đây?
Cái gì cũng không có được… Nản lòng thoái chí… có hay không có…… sớm không còn ôm hy vọng.
Tuyệt vọng….. Tuyệt vọng………
Quay lại nhìn mặt người rời đi, cúi đầu… Đỗ Thực lạnh lùng bĩu môi cười nhạo chính mình, mà tựa hồ những buồn khổ trong lòng ảnh hưởng đến thân thể suy yếu.
Ngực cứng lại ── sau đó là một trận ho mạnh đến tâm phế nứt ra.
“Khụ khụ ── khụ khụ ──”
Thu ngực lại ── lá phổi cố gắng hít vào không khí cũng không đủ cho hắn sử dụng, bởi vậy hắn phải không ngừng khó khắn há miệng thở dốc, thư hoãn hít thở không thông, mà thiếu dưỡng khí lại càng khiến hắn thống khổ mà ho khan.
Hảo… Khó chịu……
Vì cái gì ông trời không thành toàn cho ta… Chết rồi sẽ quên đi, chết rồi… sẽ xong hết mọi chuyện…… không cần lại vì tình mà gây thương tích, không cần lại phải chịu loại thống khổ thân thể này……
Không cần……. bởi vì hoàn toàn tuyệt vọng mà bắt buộc chính mình… phải quên đi kẻ vô tình là hắn……
Thế nhưng ── hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tam-the-than/548570/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.