Chương trước
Chương sau
Trinh nương cảm thấy mình gần đây khôngthoải mái, buổi sáng thì tham ăn, ăn cơm lại không chút vị. Hiện tạichiều nào sau giờ học Thẩm Nghị cũng muốn đưa Minh nhi tới chỗ sư phódạy võ học tập, mỗi ngày Thẩm Nghị sẽ ở đâu đó đợi Minh nhi học xong,hai phụ tử mới cùng trở về.

Cứ mỗi ngày như vậy, thời gian dùng cơmchiều cũng chậm lại, nhóm đại nhân thì không sao, nhưng Cẩm nhi mới hơnhai tuổi lại không thể chịu đói, vừa tới hoàng hôn thì thời thời khắckhắc ngóng về phía cửa, mong ngóng phụ thân cùng đại ca sớm trở về.

Trinh nương cảm thấy bản thân cũng giốngnhư Minh nhi vậy, trở nên đặc biệt không thể chịu đói được, hai ngàytrước đó, điểm tâm mà Tam Nha xuống núi mua về đã hết rồi.

Nàng đã từng sinh hai hài tử, đương nhiên biết mình sao lại như vậy, chờ khi Thẩm Nghị về sẽ cho hắn kinh hỉ.

Để Cẩm nhi tự chơi trên kháng, Trinh nương cùng Tam Nha cùng ngồi thêu thùa, cùng nói chuyện phiếm.

“Tam Nha, ngươi năm nay bao tuổi rồinhỉ?” Trinh nương bắt đầu chuẩn bị quần áo cho hài đồng, tuy rằng phầnlớn xiêm y của Cẩm nhi đều là xiêm y của Minh nhi mặc để lại, nhưng cũng không thể không làm chút đồ mới nào, hai hài tử đều rất mau lớn, chỉqua mấy tháng, quần áo đã ngắn rồi.

Nhất là quần áo của Minh nhi, mỗi ngàyluyện võ, phí hài phí quần áo, việc này khiến Trinh nương giúp may quầnáo cho Cẩm nhi, quần áo của Minh nhi thì do Tam Nha giúp làm.

Tam Nha cắn đứt một đầu chỉ, lại xe chỉ luồn kim, rồi mới trả lời Trinh nương, “Bẩm phu nhân, nô tì năm nay mười chín rồi.”

Trinh nương hơi dừng lại một chút, “Thật nhanh đó, nháy mắt mà ngươi đã trở thành đại cô nương mười chín tuổi rồi.”

Tam Nha cười cười, Trinh nương không khỏi cẩn thận đánh giá nàng, Tam Nha thật sự lớn rồi, mặt mũi cũng nẩy nở,thân mình cũng phập phồng yểu điệu, lúc trước ba tiểu nha hoàn, Hỉ nhiđã sớm thành thần, gả cho một tiểu nhị trong hiệu vải Thẩm Ký, tiểu tửbéo béo tròn tròn. Đông oa cũng đã cùng sai vặt của Thẩm Huy là PhúcSinh định thân, chỉ còn chờ vào cửa nữa thôi.

Trinh nương khâu hai mũi, cười hỏi, “Ngươi cũng đã là đại cô nương, có vừa ý tiểu tử nào chưa?”

Tam Nha xấu hổ đỏ mặt, quay người qua,“Nào có, phu nhân cứ chọc Tam Nha tìm vui đâu. Tam Nha muốn hạ phu nhâncùng lão gia cả đời!”

“Vậy sau này ngươi đừng trách ta khiến ngươi chậm trễ đó, oán ta không cho ngươi lập gia đình.” Trinh nương đùa.

Tam Nha càng thêm thẹn thùng, “Phu nhân nói nữa ta sẽ không ngồi cùng phu nhân nữa đâu.”

Trinh nương cười trấn an, “Rồi rồi rồi,ta không nói, ngươi cũng phải vì bản thân mà quyết định đi, ta cũng sẽlưu ý giúp ngươi, gái lớn không thể lưu lại mãi, luôn phải xuất giá mà.”

Tam Nha giống như nghe thấy chuyện gì vôcùng đáng sợ, ngẩng đầu lên, “Phu nhân…. Phu nhân có phải đã nhìn trungai, muốn gả Tam Nha đi không?”

Trinh nương thấy nàng hoảng sợ, nghe nàng nói như vậy không khỏi cười rộ lên, “Nha đầu nhà ngươi, bình thường thì ngoan ngoãn lắm, lần này lại còn muốn dọa ta. Ta nếu nhìn trúng ai,chắc chắn sẽ nói với ngươi, sẽ không tự dưng gả ngươi đi đâu.”

Tam Nha lúc này mới yên lòng, khẽ ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Chiều đến, thủ vệ gác cửa thư viện đến báo, có người muốn gặp phu nhân Thẩm thái phó.

Trong thư viện này chỉ có duy nhất một vị thái phó là Thẩm Nghị, phu nhân Thẩm thái phó tất nhiên là Trinh nương, khi Tam Nha truyền lời Trinh nương còn thấy lạ, ai có thể tới gặp nàng? Nghĩ nghĩ, nàng để Tam Nha truyền lời ra ngoài.

Tam Nha ra viện, nói, “Phiền toái cácngươi truyền lời lại, bà nội nhà ta nói, có khách lạ thì tới tìm lão gia nhà ta. Nữ quyến chúng ta không tiện gặp khách.”

Người nọ mỉm cười, “Phiền tỷ tỷ lại tớitruyền lời, người tới là bá bá của phu nhân, muốn thương lượng chuyện để cha mẹ phu nhân nhập phần mộ tổ tiên lúc trước.” Thư viện Tùng Nhân làthư viện hoàng gia, quản lý rất nghiêm. Hai lão hán tiến đến, một ngườixưng là đại bá của phu nhân thái phó, một người xưng là nhị bá phu nhânthái phó. Rất có vai vế, bọn họ cũng không dám chậm trễ, thế mới tiếnđến thông báo.

Tam Nha nhíu mi, người Hà gia tuy nàngchưa gặp qua nhưng cũng đã nghe nói qua, chuyện này nàng không dám quyết định, vào nhà nói cho Trinh nương, Trinh nương nghe xong trầm tư mộtlát mới nói.

“Ngươi đi theo hắn, nếu đại bá phụ nhị bá phụ đều đến, vậy mời vào đi.”

Tam Nha vén áo thi lễ rồi ra ngoài.

Đến cửa đại môn quả nhiên thấy hai lãohán, một người béo chút là Hà Đại Lang, một người có xương gò má hơicao, hai má hao gầy là Hà Nhị Lang. Tam Nha bởi vì không biết liền nhìnnhiều một chút, dẫn tới Hà Nhị Lang trừng mắt nhìn nàng một cái, “Ánhmắt tiểu nha đầu này là sao, phu nhân nhà ngươi thấy chúng ta còn phảigọi một tiếng bá bá đó, mau chóng dẫn đường, nhìn đông rồi lại nhìn tây, cẩn thận ta nói với phu nhân nhà ngươi, bảo nàng đuổi ngươi đi đó!”

Tam Nha tức giận khẽ hừ một tiếng, lầngặp mặt đầu tiên này khiến nàng cảm thấy hai vị trưởng bối Hà gia chẳngphải người tốt đẹp gì.

Một đường đi tới Thẩm gia, thấy Thẩm Nghị cùng Trinh nương ở tại một cái tiểu viện, Hà Nhị Lang có chút chần chừhỏi Hà Đại Lang, “Đại ca, chúng ta có phải hỏi lầm rồi không, thái phókia kỳ thật không phải phu quân của Trinh nương đi. Huynh xem cái việnnày, còn không lớn bằng nhà chúng ta nữa, đường đường là thái phó mà lại ở trong loại nhà này sao?”

Hà Đại Lang sờ sờ chút râu lưa thưa dướicằm, lắc đầu, “Không sai đâu, không thấy khi chúng ta nói Thẩm Nghị, thủ vệ kia đều gọi thái phó đại nhân sao?”

Mở cửa sân, Trinh nương đã đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ đến, Trinh nương tiến lên hành lễ, “Đại bá phụ Nhị bá phụ khỏe ạ.”

Dù không thích, nàng dù sao cũng là vãn bối, lễ nghĩa cũng không thể quên.

Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang liếc nhìnnhau, Hà Đại Lang bước lên trước muốn nâng dậy, Trinh nương đã tự dậy,sắc mặt Hà Đại Lang lúc này hơi khó coi.

Trinh nương cười ha ha vén mành lên, “Đại bá phụ cùng Nhị bá phụ xin mời vào bên trong ngồi, Tam Nha pha trà đi.”

Không ai lại đánh người tươi cười, Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang đến có chuyện quan trọng, tự nhiên cũng không sođo việc nhỏ này.

Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang vào phòng,liền thấy trên kháng là Cẩm nhi đang chơi đùa, nhưng rất nhanh, bọn họbắt đầu quan sát bài trí trong phòng, chỉ thấy đồ dùng trong phòng đềurất đơn giản, không tràn đầy vàng bạc ngọc ngà như trong tưởng tượng của bọn họ, Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang không khỏi có chút thất vọng.

Tam Nha bưng trà lên, Trinh nương mời, “Đại bá phụ nhị bá phụ, mời ngồi.”

Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang ngồi xuống,thấy trong chén trà trước mặt, nước trà trong trẻo, uống một ngụm hươngvì vương vấn, Hà Đại Lang không khỏi khen, “Quả là trà ngon, không hổ là thứ trong phủ thái phó, trà này là thứ mà gia đình bình thường nhưchúng ta không uống được.”

Trinh nương mỉm cười, “Chỉ là chút tràthôi, cũng chẳng phải trà đặc biệt trân quý gì, đây là trà bán dưới chân núi tiết Thanh Minh trước, một trăm hai mươi văn một cân, gia đình bình thường đa phần uống loại này.”

Hà Đại Lang ngượng ngùng cười, đặt chén trà xuống.

“Hai vị bá phụ tới Hồ Châu chơi, hay là…” Thấy bọn họ không nói, Trinh nương mở miệng trước.

Hà Đại Lang vừa nghe tinh thần liền phấnchấn hẳn lên, tràn đầy tươi cười nói, “Là thế này, Trinh nương a, chacùng nương cháu mất đã lâu như vậy, có phải cũng nên thương lượng chuyện nhập phần mộ tổ tiên hay không? Dù sao cũng là người Hà gia chúng ta,quả thật không có đạo lý mai táng bên ngoài.”

Trinh nương nghi hoặc hỏi, “Vậy muốn chúng ta ra bao nhiêu?” Chuyện không có lợi, mấy đại bá của nàng sẽ không làm đâu.

Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang nghe vậy đều nở nụ cười, Hà Nhị Lang mang vẻ mặt hiền lành cười, “Nha đầu nhà ngươi, chúng ta có phải người một nhà nữa không vậy? Còn cần các ngươi chi gìchứ, âm trạch đều được ta và Đại bá phụ cháu trông coi, chỉ chờ các cháu trở về thì có thể để cha mẹ cháu nhập phần mộ tổ tiên.”

Bọn họ càng như vậy, Trinh nương càngkhông dám tùy tiện đồng ý. Chuyện này càng thêm cổ quái, “Việc này để ta cùng tướng công nói một chút đã, đại bá phụ cùng nhị bá phụ hiện tại ởnơi nào?”

Trinh nương chuyển đề tài, nói chuyện phiếm cùng Hà Đại Lang Hà Nhị Lang một chút.

Buổi tối Thẩm Nghị theo lệ đón Minh nhitrở về, Tam Nha sớm đã nghênh đón, bô bô nói chuyện Hà Đại Lang Hà NhịLang đến chơi, Thẩm Nghị nghe xong khẽ gật đầu.

“Bọn họ giờ còn ở trong nhà sao?”

Tam Nha gật đầu, “Phu nhân mời họ ở lại ăn cơm, nhưng vẫn đang chờ lão gia cùng đại thiếu gia mà.”

Chờ Thẩm Nghị cùng Minh nhi vào nhà, TamNha mới dọn thức ăn lên, có khách tới, đồ ăn hôm nay cũng phong phú hơnnhiều. Thẩm Nghị còn cầm ra một bình rượu, rượu này do Phùng tiên sinhđưa đến. Thẩm Nghị ngày thường rất ít khi uống rượu, sau khi nhận rượunày vẫn để trong phòng bếp.

Rượu được nhưỡng mười năm, vừa mở ra,hương rượu thoang thoảng khắp phòng. Hà Đại Lang Hà Nhị Lang cứ một lylại một ly, Thẩm Nghị bồi hai chén lại thôi không uống nữa. Hà Đại Langcùng Hà Nhị Lang cũng không thấy ngại, hai người đối ẩm, uống hết cả vòrượu.

Ăn xong cơm, bọn họ còn muốn ngủ lại nhàThẩm Nghị, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nghị liền gọi người tiễn bọn họvề tiểu khách sạn dưới núi.

Buổi tối hai phu thê nói về chuyện nhậmphần mộ tổ tiên, Thẩm Nghị trầm ngâm, “Nàng có tin rằng mấy đại bá củanàng tốt như vậy hay không?”

Trinh nương lắc đầu, “Chuyện này khôngbiết đã nói đến bao nhiêu lần, cũng không thấy bọn họ đồng ý, nay lại tự bám lấy, khẳng định có chuyện cầu xin chúng ta, hoặc có nguyên nhân gìkhác.”

Thẩm Nghị gật đầu, “Trước cứ theo dõi đã, nhiều năm như vậy rồi, cũng chẳng nóng vội một hai ngày.”

Trinh nương đột nhiên xấu hổ đỏ mặt, kéo tay Thẩm Nghị đặt lên bụng mình, nói nhẹ bên tai Thẩm Nghị, “Thiếp hình như… có…”

Thẩm Nghị giống như không tin được, lạisờ sờ mới giật mình vui vẻ hỏi, “Nàng nói nàng lại có? Là nam hai hay nữ hài? Mấy tháng?”

Trinh nương oán trách liếc hắn một cái,“Chàng a tên ngốc tử, cũng đâu phải lần đầu tiên làm cha. Thiếp sao màbiết nam hài hay nữ hài, còn chưa mời đại phu đến xem đâu, vốn hôm naymuốn mời đại phu xem thử, nhưng mà… vẫn để mai đi.”

Thẩm Nghị vui vẻ tựa như trẻ nhỏ, ômTrinh nương vui mừng nói, ‘Được, mai chúng ta mời đại phu đến xem chút.Lần này khẳng định là nữ hài, ta hiện tại chỉ mong có nữ nhi thôi.”

Trinh nương bật cười thành tiếng, “Người ta đều hy vọng nhiều tử nhiều phúc, đến chàng lại cứ mong khuê nữa là sao.”

Thẩm Nghị rung đùi đắc ý nói, “Chúng ta đã có hai nhi trư, tự nhiên phải có nữ nhi mới tốt.”

“Nhanh đi ngủ đi thôi, chờ mười tháng nữa chẳng phải sẽ biết là nhi tử hay là nữ nhi sao.” Trinh nương cười nói,tay Thẩm Nghị lại đưa qua giúp nàng vén chăn lại, hai người ôm nhau ngủsay sưa.

Hôm sau, Tam Nha mời đại phu tới xem, quả nhiên đã có thai hơn một tháng rồi. Dựa theo tập tục, phải ba tháng sau mới được báo với mọi người, cho nên đối với người bên ngoài, Tam Nhachỉ nói Trinh nương không được khỏe, mời đại phu đến bốc thuốc.

Hà Đại Lang Hà Nhị Lang muốn gặp Trinhnương, lần này Trinh nương đã có thể khẳng định bọn họ có chuyện muốnnhờ vả, nhưng nàng không gặp, nói mình không khỏe, không tiện gặp khách.

Hà Đại Lang Hà Nhị Lang tuy rằng tronglòng rất khó chịu, nhưng hiện tại bọn họ cần cậy nhờ người ta, cũngchẳng thể nói gì, chỉ có thể nói không quấy rầy Trinh nương nữa. Cònxuống thôn trang dưới chân núi mua chút trứng gà để Tam Nha đưa về, nóilà tặng cho Trinh nương bồi bồ thân thể.

Nhìn trứng gà Trinh nương liền cười, haiđại bá này của nàng trong nhà cũng có chút tiền, nhưng lại chỉ tặng cómấy quả trứng gà. Thôi thôi, có thể tặng trứng gà cũng đã không tồi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.