Hừng đông hôm sau, Trần đại nhân đượcmang về, toàn thân hắn không có chỗ da thịt nào còn nguyên vẹn, cả người cũng rơi vào trạng thái bán hôn mê. Ngục tốt nâng hắn như nâng chó, tùy tiện ném hắn vào ngục, sau đó lấy nước lạnh hắt lên trên người hắn.Trần đại nhân lúc này mới bắt đầu rên rỉ…
“Trần đại nhân! Trần đại nhân!” Thẩm Nghị không dám động đến hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy. Máu củaTrần đại nhân theo dòng nước trôi bám vào trên người Thẩm Nghị.
“Bảo nhi, Bảo nhi…” Trần đại nhân kêu tên nhũ danh của con trai, thần trí vẫn không rõ ràng.
Trần phu nhân ở đối diện khóc rống, cốgắng la gọi Trần đại nhân, “Lão gia… Lão gia… Ngươi tỉnh tỉnh… Lão gia.. Người tỉnh tỉnh a…”
Ánh mắt của Trần đại nhân hơi hé mở, mớiđầu còn có chút mờ mịt, sau đó như nhớ tới cái gì, nắm chặt cánh tayThẩm Nghị, “Bảo nhi… Bảo nhi…”
Trong mắt Thẩm Nghị rưng rưng, nhẹ nhàng nói, “Bảo nhi… Còn chưa trở về…”
Trần đại nhân nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống, “Một đám súc sinh…” Hắn thì thào nói, trong giọng nói tràn ngập hận ý.
Nước mắt Thẩm Nghị cũng rơi xuống, hắn biết, đám cầm thú kia nhất định là ở trước mặt Trần đại nhân trà đạp đứa nhỏ kia.
Thẩm Nghị rốt cục không nhịn nổi nữa,“Trần đại nhân, bọ họ muốn hỏi cái gì… Ngài cứ nhận tội đi! Triệu ThiênĐao nói hôm qua là Bảo nhi, hôm nay… Chính là tiểu thư…”
Trần đại nhân mở to hai mắt, sau một lúclâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tai-nuong-tu/3243861/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.