Ngồi trên xe ngựa, Phùng tiên sinh thảnnhiên tự đắc chỉ vào thanh sơn nước biếc bên ngoài cửa sổ, “Minh Chi,khunh cảnh này quả nhiên tuyệt đẹp nhỉ? Chỉ tiếc rằng con người lại nhưcon kiến, tại nơi thiên địa mênh mang này giống như phù du, lướt quatrong giây lát.”
Thẩm Nghị nhìn khung cảnh bên ngoài, cười gật đầu, “Lời tiên sinh nói rất đúng!”, lại thân thiết hỏi Phùng tiênsinh, “Tiên sinh tại sao lại đột nhiên cảm thán như vậy?”
Phùng tiên sinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thán nói, “Lần này ta đi lên thành, là vì muốn gặp lại bạn cũ cùngTrần Dịch Trần đại nhân, nghĩ lại chúng ta đã hai mươi năm không gặp,đều đã thành người già cả rồi, ai… Người một khi về già, đều không tránh được có chút hoài niệm, ha ha.”
Thẩm Nghị mỉm cười, hỏi Phùng tiên sinh rất nhiều về chuyện khoa cử, đem mọi đề tài khai sáng hết.
Tuy rằng đi rất chậm, nhưng mà Phùng tiên sinh vẫn ngã bệnh. Thẩm Nghị mang theo Phùng tiên sinh ở lại kháchđiếm, mỗi ngày bốc thuốc nấu canh hầu hạ.
“Khụ khụ… Thật sự là già rồi, không dùngđược nữa, còn liên lụy Minh Chi con.” Phùng tiên sinh uống dược xong,nằm trên giường cười khổ.
Thẩm Nghị nhận lấy chén thuốc, lấy khănlau dược còn dính trên miệng Phùng tiên sinh, “Tiên sinh nói gì vậy, làm học trò vốn nên phụng dưỡng thầy giáo, cái gì mà liên lụy với khôngliên lụy. Sau này tiên sinh đừng nói vậy nữa.”
Phùng tiên sinh gật gật đầu, nhìn thờitiết bên ngoài, “Chúng ta ở đây mấy ngày rồi?”Thẩm Nghị thu dọn cái bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tai-nuong-tu/3243859/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.