Chờ tới lúc Liêu thị đến thăm, Trinhnương liền chỉ vào mấy cái vảy trên đầu cục cưng hỏi Liêu thị. Liêu thịvừa thấy, an ủi nói, “Cái này cũng không có vấn đề gì, đứa nhỏ mới sinh, có đứa có, có đứa không. Tranh nhi lúc mới sinh trên đầu cũng có, chútnữa tắm rửa cho đứa nhỏ dùng nước ấm phủ lên, nhẹ nhàng kì đi là sẽ rớtngay, đừng có lo.”
Cục cưng tỉnh ngủ, oa oa khóc lớn. Trinhnương vội cởi tã quấn ra, thấy tã vẫn còn khô, biết là cục cưng đóibụng. Có chút ngượng ngùng khẽ vén xiêm y, để ngực lại gần miệng đứanhỏ, nhưng cục cưng vẫn cứ oa oa khóc lớn.
Trinh nương sốt ruột, nắm lấy đầu ngực đặt vào trong miệng cục cưng, cục cưng khẽ ngậm lấy một lúc, lại tiếp tục khóc lớn.
“Nga…Nga… Cục cưng không khóc nữa nào…” Trinh nương buông xiêm y, loạng choạng vỗ về cục cưng.
“Đại tẩu, này…” Trinh nương nhìn Liêu thị nhờ giúp đỡ.Liêu thị cau mày hỏi, “Hiện giờ muội đã có sữa chưa?”
Trinh nương dỗ cục cưng khóc đến tê tâmliệt phế, đau lòng vỗ về lưng hắn, “Muội chỉ cảm thấy ngực hơi chướngchướng, không thấy sữa chảy ra.”
“Bình thường đều là nhờ đứa nhỏ bú sữa,nếu nó không bú, ngươi bảo tứ đệ hút hộ cũng được.” Liêu thị nói thoảimái hệt như là đang nói chuyện thời tiết hôm nay thật tốt vậy, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của Trinh nương.
Nhờ Thẩm Nghị hút… Hút sữa? Trinh nương xấu hổ, mặt đỏ ửng lên.
“Hút cái gì? Sao đứa nhỏ khóc mãi vậy?”Thẩm Nghị vừa tiến vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tai-nuong-tu/3243857/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.