Mấy ngày sau đó, Thẩm Nghị tựa như quenmùi, cứ vừa đến tối liền ôm Trinh nương không buông tay, vừa kéo dài lại vừa ép buộc, mãi cho đến khi Trinh nương không chịu nổi nữa liên tụccầu xin tha thứ mới bằng lòng bỏ qua.
Mỗi ngày Thẩm Nghị đều hưng phấn bừngbừng đi dạy học, Trinh nương thì khổ không chỗ nói, ngày hôm sau rờigiường xương sống thắt lưng như muốn rã rời. Nhưng mà trong lòng lại rất vui vẻ, cứ như vậy, có lẽ sẽ rất nhanh nàng có thể mang thai đứa nhỏ.
Hiện giờ Diệu nhi đã có thể tự mình rờigiường vào buổi sáng, không cần chờ Trinh nương đến gọi. Buổi tối cũngcó thể tự đi ngủ. Mỗi ngày nó đều có nhiều việc cần quan tâm hơn so vớiTrinh nương, muốn đi thăm gà con, muốn cho gà con ăn cơm đúng giờ, muốn quét dọn chuồng gà, muốn Thẩm Nghị dạy học, muốn học viết chữ, còn muốn cùng gà con chơi đùa,… Trinh nương mỗi lần nhìn thấy nó mân mê cái mông nhỏ ghé đầu vào chuồng gà liền cảm thấy vừa vui mừng vừa buồn cười.
Thẩm Nghị và Trinh nương đối với Diệu nhi mà nói, nói là tỷ tỷ và tỷ phu nhưng kỳ thật lại giống như cha mẹ hơn.Không chỉ lo chăm sóc Diệu nhi, còn cho nó ăn no mặc ấm, còn muốn giáodục nó lên người. Ở phương diện này ý nghĩ của Thẩm Nghị và Trinh nươngcó chút khác nhau. Lúc thấy Diệu nhi đã tròn bốn tuổi đã muốn đưa nó đến học đường trong thôn chính thức học vỡ lòng. Thẩm Nghị lại không muốncho Diệu nhi đi học sớm như vậy, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tai-nuong-tu/3243848/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.