Ngay khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Trinhnương đã tỉnh lại, thấy mình vẫn đang nằm trong lòng Thẩm Nghị, tay cũng bị hắn nắm lấy, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, thật cẩn thận rút tay ra, vén một góc chăn lên muốn xuống giường.
Trinh nương vừa động liền đánh thức ThẩmNghị, bàn tay Thẩm Nghị khẽ kéo một cái, Trinh nương kinh hô một tiếng,lại ngã vào trong lòng Thẩm nghị. Thẩm Nghị từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng hiện lên một chút cười cười, “Nương tử mới sớm như vậy sao đãmuốn rời đi a?”
Trinh nương xấu hổ, mặt càng đỏ, cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Thẩm Nghị mở mắt ra, nhìn bộ dáng thẹnthùng của nương tử nhà mình, nổi lên tâm tư trêu chọc, đơn giản nắm chặt tay Trinh nương không buông, cười hỏi nàng, “Nương tử, vi phu đang nóichuyện với nàng đó nha.”
Mặt Trinh nương lúc này đã đỏ đến mứcmuốn chảy máu, nàng thật sự không biết nên nói thế nào, muốn rút tay vềlại rút không được, hết lần này tới lần khác… lập tức vừa thẹn vừa giận, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt rõ ràng mang theo nụ cười trêu chọc của Thẩm Nghị, cuối cùng nhịn không được lẩm bẩm, “Tướng… Tướng công,huynh buông tay trước.”
Một tiếng tướng công nhẹ nhàng mà ôn nhunày khiến cho trong lòng Thẩm Nghị mềm tới mức có thể nhỏ giọt, chỉ cảmthấy tiểu nương tử nhà mình vô cùng mềm mại, đơn giản đem Trinh nương ôm chặt trong lòng, đùa tiểu nương tử của mình, “Nào, lại gọi lần nữa đi.”
Trinh nương xấu hổ đến mức nước mắt cũngmuốn chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tai-nuong-tu/121699/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.