Chương trước
Chương sau
Sau buổi cơm trưa, thừa dịp Noãn Noãn ngủ trưa, Tống Tân Đồng ra ngoài một chuyến, đi tửu lầu.
Buổi trưa là lúc tửu lầu náo nhiệt nhất, khách đông, tiếng rao hàng không ngừng, có thể thấy sinh ý rất tốt.
Tống Tân Đồng hài lòng gật gật đầu, tự nhiên đi tới cửa với Đại Nha, vừa mới tới cửa liền nghe thấy tiếng Vương Tiểu Trúc: “Quan khách mời vào trong, trên lầu vừa vặn dọn ra chỗ…”
Lời vừa nói được phân nửa, giờ Vương Tiểu Trúc mới nhìn rõ tướng mạo người tới, ngạc nhiên hô một tiếng: “Đông gia, sao người tới?”
“Thế nào, ta không thể tới?” Tống Tân Đồng cười hỏi.
“Không đúng không đúng…” Vương Tiểu Trúc kinh hỉ đến sắp không nói ra lời: “Đông gia người đều đã hơn một năm chưa đến đây, tiểu nhân đây không phải là kinh hỉ đến không nói ra lời sao.” Nói chuyện đồng thời hướng vào quầy hàng trong tửu lâu kêu Văn chưởng quỹ đang bề bộn tính tiền một tiếng: “Chưởng quỹ, đông gia tới.”
Nghe thấy tiếng, Văn chưởng quỹ lập tức đi ra, đón Tống Tân Đồng đi vào: “Đông gia, mời người mau vào phía sau ngồi, đằng sau mát mẻ một ít.”
“Ngươi mau vội của ngươi đi.” Tống Tân Đồng khoát tay áo, ra hiệu nàng không cần đi theo: “Ta đi phía sau xem một cái.”
“Dạ được, chờ bận bịu xong ta đi vào bẩm báo cùng đông gia.” Văn chưởng quỹ đích thực là bận đến không ngừng nghỉ, thanh sam đều bị mồ hôi làm ướt.
Tống Tân Đồng tiến vào phòng bếp phía sau, liền nhìn thấy các bà tử đang rửa bát rửa rau phụ việc, các bà nhìn thấy Tống Tân Đồng sau thì đều nhao nhao cười hô to đông gia, có người miệng lưu loát cũng đã bắt chuyện lên tới: “Đông gia, trước đó nghe chưởng quỹ nói người muốn tới Lĩnh Nam thường trụ?”
“Đúng vậy.” Tống Tân Đồng cười gật đầu, lại nhìn các đại trù còn đang bận không ngừng trong phòng bếp một chút: “Các ngươi làm việc trước đi, đợi lát nữa rảnh lại nói.”
Ước chừng tới giờ mùi canh ba sau liền không có khách đến nữa, lúc này sau bếp mới hoàn toàn rảnh rỗi lên, mới làm vài món cho có làm cơm trưa.
Tống Tân Đồng nhìn một chậu thịt xào ớt đã làm tốt, còn có một chậu cải trắng xào, mặc dù đơn giản, nhưng vị đặc biệt tốt, nàng ngửi cũng muốn ăn.
Nghĩ như vậy, cũng lấy một bộ bát đũa qua đây, múc một chút cơm, gắp thịt xào ớt ăn.
Vương Tiểu Trúc bọn họ vẫn biết đông gia rất tốt, nhưng không nghĩ đến là bình dị gần gũi như thế, vậy mà cùng ngồi ăn cơm chung với bọn họ, không có xem bọn họ là hạ nhân, mà là xem bọn họ giống như người bình đẳng mà đối đãi.
Tống Tân Đồng nhưng thật ra không biết ý nghĩ của bọn họ, chỉ là cảm thấy tay nghề của Lưu đại trù thực sự thật tốt quá, nàng hận không thể lại ăn một bát cơm.
Nhưng nàng không thể, ăn nữa phải chống đến hư bụng.
Dùng cơm xong, Tống Tân Đồng nhìn mấy người giúp việc bếp núc đứng phía sau Lưu đại trù, mấy người này đều rất lạ mắt, hẳn chính là 10 người giúp việc bếp núc Lưu đại trù thu được nhắc tới trong bức thư đi kèm với sổ sách mà lúc đầu năm Văn chưởng quỹ đưa tới, còn đang thử chọn, xem ai thích hợp theo hắn học trù nghệ.
Nhưng hiện tại chỉ thấy sáu, xem ra đã loại bỏ bốn, sáu người còn lại không biết thế nào.
Lưu đại trù vỗ vỗ mấy tiểu tử bên cạnh, sau đó nói: “Mấy người các ngươi, còn chưa thấy qua đông gia.”
Mấy người đồng thời tiến lên một bước, hành lễ với Tống Tân Đồng: “Gặp qua đông gia.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Đều là?”
Lưu đại trù gật đầu: “Mấy người này cũng còn rất có thiên tư, ta đều nói xong với bọn hắn rồi, chờ bọn hắn học giỏi, liền ký khế ước với đông gia.” Nói rồi lại vỗ vỗ gáy đồ đệ: “Mấy người các ngươi học cho tốt, học giỏi sau này đông gia khai trương tửu lâu mới, các ngươi đi làm tiểu trù xào chút rau dưa cũng có thể.”
Mấy người lại nói: “Cảm ơn đông gia, cảm ơn sư phụ.”
Lưu đại trù xua tay để mấy người đi.
Tống Tân Đồng nói: “Trước đó nghe Văn chưởng quỹ nói Lưu đại trù ngươi tìm chừng 10 đồ đệ có thiên tư, sao lại thiếu?”
Lưu đại trù nhìn chung quanh, lúc này mới khẽ nói với Tống Tân Đồng: “Mấy người này rất có thiên tư, hơn nữa cũng không phải kẻ trộm gian dùng mánh lới, rất thành thật, sau này đông gia dùng cũng yên tâm.”
Tống Tân Đồng gật đầu, minh bạch bởi nguyên nhân gì mà mấy người kia bị đuổi đi: “Làm phiền Lưu đại trù ngươi phí tâm, khi nào mấy người bọn hắn có thể xuất sư?”
“Ít nhất còn phải một năm, sau đó còn phải theo cạnh lão sư phụ làm mấy năm mới dám để bọn họ độc diễn chính.” Lưu đại trù nói: “Nếu như đông gia còn cần người, ta lại tìm kiếm mấy đồ đệ cũng được.”
“Quý tinh bất quý đa.” Tống Tân Đồng nhấp một miếng trà, “Chờ bọn hắn có thể xuất sư, ta sẽ dựa theo lời trước đó nói tốt cho Lưu đại trù ngươi.”
“Có lời này của đông gia ta an tâm.” Lưu đại trù tính toán một chút, mặc dù trên miệng đông gia nói 50 lượng một người, nhưng đông gia khong phải người hẹp hòi, nhất định sẽ cho hắn nhiều, sau này còn có các đồ đệ hiếu kính, sau này hắn cầm bó lớn bạc ngày tháng trôi qua sẽ rất tiêu sái.
Chờ Lưu đại trù đi rồi, Tống Tân Đồng lại cùng Văn chưởng quỹ nói về chuyện của tửu lâu: “Ta thấy hình như sinh ý trong ngày hè kém một chút, là bởi vì quá nóng sao?”
“Đúng vậy, nhiều khách nói mùa đông ăn cay thoải mái, nhưng mùa hè ăn thì dễ thượng hỏa, bọn họ cũng không dám mua nhiều, nhưng khách đến trong tiệm ăn món khác vẫn là rất nhiều.” Văn chưởng quỹ nói: “Mặc dù sinh ý món kho ít một chút, nhưng tổng thể mà nói vẫn là tốt, tốt hơn so với sinh ý của mấy tửu lầu chung quanh.”
“Có người đỏ mắt* không?” Tống Tân Đồng hỏi.
*: Ý chỉ ghen ghét.
“Tự nhiên là có.” Văn chưởng quỹ nói: “Chỉ là vì trên mặt mũi của Giang công tử, không ai dám quấy rối.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Sinh ý tốt rồi đều sẽ bị người đỏ mắt, ngươi vẫn là đề phòng một chút, buổi tối để mọi người đều cảnh giác một chút.”
Dừng một chút, lại nói: “Tốt nhất là nuôi một con chó, buổi tối vừa có động tĩnh là có thể nghe thấy.”
Tửu lầu trên bến tàu nàng để Trâu chưởng quỹ nuôi một con chó, ban ngày liền nhốt ở sân phía sau, buổi tối liền thả ra, tùy ý nó tuần tra ở trong tửu lâu, có hai lần đều bắt được tặc muốn vào trộm đồ, từ đó về sau, cũng không có ai dám đánh chủ ý với tửu lâu nữa.
Văn chưởng quỹ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy chủ ý này tốt: “Tháng trước Vương Tiểu Trúc về nhà thăm người thân trở về nói trong thôn bọn hắn hình như có sinh hạ chó con, đến lúc đó để hắn lại bắt hai con về.”
“Cũng tốt, thế nhưng ban ngày không thể để cho chúng nó ra dọa khách.” Tống Tân Đồng dặn dò.
“Đông gia yên tâm.”
Tống Tân Đồng lại ở một lúc lâu, tính ra Noãn Noãn hẳn là tỉnh ngủ, lúc này mới đi về nhà, thuận tiện cầm một ít món ăn của tửu lầu như món kho với rau trộn nấm với dạ dày vịt, dùng để ăn với cơm buổi tối.
Về đến nhà, quả nhiên Noãn Noãn đã tỉnh, đang khóc lóc ồn ào tìm nương khắp nơi đây.
Bình thường chính là như vậy, lúc bé không nhìn thấy Lục Vân Khai liền tìm cha, không nhìn thấy nương liền tìm nương khắp nơi, có đôi khi thực sự tìm không được, lại dỗ không được, bé nhất định phải khóc đến tê tâm liệt phế, long trời lở đất mới bằng lòng bỏ qua!
Tống Tân Đồng vừa nghe thấy tiếng khóc của Noãn Noãn, tâm liền bị nhéo lên, vội vàng chạy vào nhà, đem Noãn Noãn vươn tay về phía nàng bế qua, dỗ bé: “Được rồi được rồi không khóc, nương về rồi, nương về rồi, Noãn Noãn ngoan, không khóc…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.