Chương trước
Chương sau
Mùng mười tháng tám, hợp đi xa.
Mới sáng sớm, Dương Thụ và Đại Nha bọn họ liền đem hơn 10 rương hành lý bằng gỗ vận đến trên thuyền thương của Giang gia sớm đã cập bến ở tại bến tàu, chờ vừa đến trưa, bọn họ liền theo thuyền thương cùng nhau xuôi dòng đi, hướng về Lĩnh Nam thành mà đi.
Vì canh giờ còn sớm, Tống Tân Đồng các nàng còn chưa chạy tới bến tàu, nàng khóa cổng lại sau đó đem chìa khóa giao cho Lục mẫu, lại cầm mấy trăm lượng bạc cho Lục mẫu: "Nương, số bạc này người cầm làm tiêu vặt, tiền tiêu vặt hàng tháng của Vương thị Chu thị bọn họ người không cần xen vào, mỗi tháng Dương Thụ hắn kết toán bạc cùng tửu lầu và Giang công tử sau sẽ liền phát tiền tiêu vặt hàng tháng xuống, lưu lại số ít bạc, còn lại đều để người thu, đến lúc đó hắn hẳn sẽ đưa sổ sách cùng cho người, nương người nhớ xem xem."
Lục mẫu gật đầu, khoa tay múa chân nói được.
"Nếu nương người nhớ Noãn Noãn, liền tới Lĩnh Nam, hoặc là đưa thư cho con, con sẽ mang theo Noãn Noãn về xem người." Tống Tân Đồng nói.
Lục mẫu khoa tay múa chân nói được: "Vân Khai ở trong thành bận rộn, con nhưng trông chừng hắn nhiều một chút, đừng để mệt."
"Yên tâm đi nương." Tống Tân Đồng cười đáp ứng, "Nếu như tướng công hưu mộc, chúng ta liền về nhìn người."
Lục mẫu xua tay nói không cần: "Hưu mộc cũng chỉ có hai ngày thời gian, qua lại phải tốn hai ngày quang cảnh, hắn ở thư viện cũng bận không ngừng, không bằng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt một chút, chờ thêm năm rồi mấy đứa trở về cũng giống vậy."
"Vậy nghe nương." Tống Tân Đồng đáp ứng, chỉ có hơn một năm thời gian, Lục Vân Khai không chỉ phải chuẩn bị thi Hương, lại còn có thi hội một năm hai tháng, vẫn là phải nắm chắc thời gian đọc sách nhiều cho kỹ mới tốt.
Mặc dù nàng tin Lục Vân Khai, nhưng tốt nhất vẫn là dùng nhiều thời gian chuẩn bị một chút mới tốt, trong lòng có liệu mới không hoảng hốt!
Sau khi nói lời từ biệt với Lục mẫu, Tống Tân Đồng liền ra viện, Đại Bảo Tiểu Bảo đang lưu luyến chia tay với Cẩu Đản Nhi bọn họ, mặc dù các cậu rất muốn ở trong thôn, nhưng biết tỷ sẽ không đồng ý, bởi vì tỷ đã tìm tốt thư viện cho bọn họ rồi, cùng một thư viện với Giang Tiểu Nhị bọn họ.
"Tân Đồng, lần này ngươi đi phải chờ tới qua năm mới về đi?"
"Hẳn vậy." Tống Tân Đồng nhận lấy Noãn Noãn vẻ mặt hưng phấn trong tay Tạ thẩm, "Nếu như thẩm các ngươi ngày nào đó muốn đi Lĩnh Nam thành dạo dạo, liền đi thuyền đi, đến lúc đó ta đi bến tàu đón các ngươi."
"Vậy được, ta kiếp này còn chưa từng ra khỏi huyện đâu." Tạ thẩm cười lớn.
"Nương, con cũng muốn đi." Cẩu Đản nhi tha thiết mong chờ nói.
Tạ thẩm một bàn tay vỗ vào trên đầu Cẩu Đản Nhi, "Lão nương còn muốn đi đâu!"
"Ôi..." Cẩu Đản Nhi ôm đầu kêu một tiếng.
"Chờ Cẩu Đản Nhi các ngươi thi đậu huyện thành liền đi thư viện Lĩnh Nam đọc sách, đến lúc đó có thể ở nhà của chúng ta." Tống Tân Đồng nói: "Các ngươi phải nghe lời phu tử, phu tử là lão tú tài mấy chục năm, dạy học thức cho các ngươi vẫn là dư dả, tranh thủ qua mấy năm lại thi đậu đồng sinh."
"Dạ." Cẩu Đản Nhi vội vã đáp ứng, sau đó lại kéo Đại Bảo: "Các ngươi ở Lĩnh Nam thành chờ ta, chờ ta thi đỗ đồng sinh sẽ tới."
Đại Bảo gật đầu: "Vậy ngươi học cho tốt, đừng cứ đi trong sông mò tôm."
Nghe nói, Cẩu Đản Nhi ngại ngùng gãi gãi đầu.
"Được rồi, canh giờ không còn sớm, chúng ta đi trước." Tống Tân Đồng nói với Thu bà bà và Vương thị các bà nói: "Trong nhà liền dựa vào Thu bà bà và Vương thẩm các ngươi, nương liền xin nhờ các ngươi chiếu cố."
"Tân Đồng ngươi yên tâm đi, có chúng ta ở đây." Thu bà bà nói: "Ngươi liền yên tâm đi Lĩnh Nam, chiếu cố Noãn Noãn cho tốt."
"Vậy chúng ta đi." Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn lên xe ngựa, cặp song sinh cũng lên theo, hai cậu phất phất tay về phía Thu bà bà la lớn: "Thu bà bà, chúng ta đi."
"Thuận buồm xuôi gió."
Ngồi thuyền, xuôi dòng xuống, hai bờ sông núi non trùng điệp, vách núi dốc đứng không ngừng lùi về phía sau, gió sông lạnh thấu xương, sóng nước vuốt thuyền thương, đi rất nhanh về phía trước.
Noãn Noãn lần đầu tiên đi thuyền kích động đến không được, một đôi đồng tử xinh đẹp không ngừng đảo quanh, cảm thấy hiếm lạ đến không được, không ngừng kêu a a a, không ngừng vỗ tay. Noãn Noãn còn không biết nói lấy phương thức này để diễn tả kích động và vui vẻ của bé.
"Kích động như vậy à." Tống Tân Đồng thả Noãn Noãn lên trên giường, không để con bé hóng gió, trẻ nhỏ thân thể yếu, bị gió thổi nhiều dễ nhiễm phong hàn.
Nàng mới vừa đem người ôm thả lên trên giường, Noãn Noãn lập tức vừa xoay người lập tức hướng về phía đầu giường vị trí cửa sổ bò đi, động tác rất nhanh, vô cùng nhanh nhẹn.
Tống Tân Đồng vội nắm lấy cẳng chân mũm mĩm của con bé, kéo về bên người: "Không cho nhìn, không cho nhìn, thành thành thật thật nằm ngủ trưa cho nương."
Nói rồi ôm Noãn Noãn nằm ở trên giường, vỗ nhẹ sau lưng con bé, mềm mại nói: "Ngoan ngoãn ngủ trưa, nương cũng mệt rồi, đến, ngủ một lát với nương nha."
Noãn Noãn nhìn mặt nương nhà mình, nghi hoặc chuyển mắt, sau đó đôi tay sờ đến trước ngực Tống Tân Đồng, há mồm liền muốn ăn sữa.
"..." Tống Tân Đồng không nói gì, đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn ra: "Nương cũng không nói muốn cho con bú sữa, bảo con ngủ đó!"
"Không cho bú sữa?" Lục Vân Khai mới từ bên ngoài đi tới vừa lúc nghe được câu này, nhíu mày cười: "Thế nào ác như vậy, đói Noãn Noãn của cha thì làm sao bây giờ?"
Vừa nghe thấy giọng Lục Vân Khai, Noãn Noãn lập tức ngọ ngoạy chân ngắn nhỏ ngồi dậy, hai mắt phát sáng nhìn cha, vươn hai tay muốn ôm ôm, trong miệng còn kêu a a, biểu đạt ý con bé.
Lục Vân Khai đi tới bên giường ngồi xuống, đem Noãn Noãn ôm vào lòng.
Vừa mới ôm vào trong ngực Noãn Noãn liền đưa tay về phía cửa sổ, tỏ vẻ bé muốn đi tới trước cửa sổ.
"Đây là muốn làm cái gì?" Lục Vân Khai liếc mắt nhìn Thanh sơn như sắp mờ mịt bên ngoài: "Noãn Noãn muốn nhìn núi bên ngoài?"
Tống Tân Đồng hướng vào trong giường nằm, chừa trống một vị trí, "Con bé náo nhìn đã lâu, vẫn không chịu ngủ, chàng mau dỗ con bé ngủ một lát đi."
"Con bé chưa từng ra ngoài, nhìn cái gì cũng hiếm lạ." Lục Vân Khai cười cười: "Con bé xem mệt liền ngủ."
"Gió thổi dễ nhiễm phong hàn, nếu như con bé không thoải mái, có chàng khó chịu." Tống Tân Đồng kéo chăn: "Mặc kệ hai người, ta muốn ngủ trưa một chút." Nói rồi đánh ngáp một cái: "Tối hôm qua cũng không thế nào ngủ ngon, thật buồn ngủ."
"Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta mang con bé." Lục Vân Khai đối với áo bông nhỏ trong lòng này cũng không có chút biện pháp nào, không nỡ nghiêm khắc với bé, cưng chiều dỗ dành, thương yêu đến không được.
"Vậy tùy chàng vậy." Tống Tân Đồng thật là mệt nhọc, ban ngày phải ứng phó nhỏ, buổi tối còn phải hầu lớn, nàng xoa xoa cái eo mỏi nhừ, thực sự thật buồn ngủ.
"A a a..." Áo bông nhỏ Noãn Noãn nhìn Tống Tân Đồng hướng trong sườn giường ngủ, hướng về cha anh tuấn kêu, tại sao nương không nói chuyện?
"Suỵt, nương buồn ngủ, Noãn Noãn không làm khó nương, cha dẫn con đi bên ngoài nhìn cá lớn." Lục Vân Khai ôm Noãn Noãn ra khỏi phòng, đi tới ngoài khoang thuyền, tìm một ghế tựa chỗ đầu thuyền ngồi, Đại Bảo và Tiểu Bảo đang ở đây chơi đùa, người cũng rất nhiều, rất náo nhiệt.
"A a a..." Noãn Noãn nhìn thấy hai cậu a a nha nha kêu không ngừng.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn, cậu ôm ôm..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.