Nắng tháng năm chiếu trên mặt sông, ba quang liễm diễm, dập dờn từng vòng rung động. Người cửa hàng Giang gia đang ở trong xưởng chuyển hàng, nửa tháng này lại sản xuất gần hai vạn cân, trễ nhất là trung tuần tháng sáu thì xưởng đã thu mua khoai lang xong, sau đó hẳn là sẽ không đi lấy khoai lang khắp nơi, dù sao toàn bộ Thanh Giang huyện còn có xưởng miến của ba nhà khác, mặc dù không làm nhiều như của xưởng nàng, nhưng mỗi tháng cũng muốn ra một vạn cân. Hơn nữa hiện tại ở bên ngoài lại xuất hiện một ít miến, dự đoán sáu tháng cuối năm miến khoai lang sẽ không lại là cửa hàng Giang gia một nhà độc đại nữa, có điều trong hai năm gần đây, cửa hàng Giang gia đã buôn bán lời không ít ở một khối miến này, hơn nữa tháng trước còn vận gần mười vạn cân miến xuất hải, bán cho quốc gia xung quanh. Đến lúc đó cho dù trong phạm vi ở Đại Chu Giang gia không thể một nhà độc đại, còn có một khối giao dịch trên biển này, có thể mang đến lợi nhuận cho Giang gia như cũ, có điều phần lợi nhuận này cũng không phải Tống Tân Đồng các nàng có thể nhiễm, thành thành thật thật làm miến đi. Tình huống lợi ích cụ thể Tống Tân Đồng đã sớm nói rõ với người trong thôn, mặc dù có vài người bất mãn lợi ích ngắn, nhưng đại đa số người vẫn là hiểu lễ, đều nói chỉ cần nàng bảo các nàng làm thế nào, các nàng liền làm thế ấy, bởi vì theo nàng làm, không có thịt ăn cũng có canh uống, ai không muốn chứ? Thu bà tử mới từ dưới ruộng làm việc về, nhìn thấy Tống Tân Đồng đang ở trong xưởng, liền ngồi ở thành được phô đá xanh dưới mái hiên nghỉ ngơi: “Thôn học cũng xây được không sai biệt lắm, Tân Đồng ngươi đi xem không?” “Vừa xem thử.” Tống Tân Đồng nhìn thôn học được xây trong rừng cây ở rất xa bên kia sông, được xây thành tiểu lâu hai tầng, trên dưới có sáu gian phòng học, bên cạnh còn có một loạt phòng cho phu tử, cùng với chỗ dừng chân với làm cơm. Sân trong học đường cũng được vây lại, bên trong có bàn đu dây, có cầu trượt, còn có xà kép, đều là đồ chơi cơ sở. Bạc xây nhà là Tống Tân Đồng đưa ra, trên tường viện thôn học còn có khắc tên của nàng, đem chuyện nàng bỏ vốn huệ lợi cho cả thôn ghi xuống. Chỉ cần là tiểu hài tử hộ tịch là Đào Hoa thôn là có thể đi học miễn phí bên trong, học sinh ngoài thôn học nửa năm vẫn là phải tiêu phí hai lượng bạc, bạc là giao vào tay Vạn thôn trưởng bọn họ, dùng cho trả thù lao mời phu tử tới, nếu như không đủ liền do trong thôn thống nhất gom lại. Hiện tại phu tử đã mời được từ huyện rồi, là một tú tài, học thức cũng không tệ lắm, chỉ là làm người quá mức thành thật, dạy học trong tư thục huyện luôn bị phu tử khác xa lánh, cũng từng tự mình mở tư thục, nhưng nửa năm chỉ có năm sáu học sinh, dạy dạy liền không tới nữa. Lục Vân Khai nói chuyện với phu tử này, tuy hắn thành thật, nhưng học vấn vẫn có, vỡ lòng cho bọn nhỏ vẫn là đủ rồi, chờ bọn nhỏ thi đỗ đồng sinh lại đi thư viện trong huyện đọc sách cũng được. Tiền tiêu vặt hằng tháng của phu tử là một tháng ba lượng bạc, còn nhiều hơn một lượng so với dạy học ở trong huyện, hơn nữa trong thôn còn cung cấp đồ ăn với lương thực cho bọn họ, một nhà tiết kiệm chút là có thể ăn một năm. Cho nên phu tử mang theo thê tử của hắn tới, còn nhi nữ đã thành gia, làm công trong huyện. Tống Tân Đồng nói nói với phu nhân của vị phu tử kia, vị phu nhân kia cũng biết chữ, còn có thể thêu hoa, Tống Tân Đồng liền nói cho môt hai cái ghế dựa, để vị phu nhân kia giúp đỡ dạy các cô nương trong thôn đọc sách biết chữ, thuận tiện dạy dỗ thêu hoa. Như vậy các cô nương Đào Hoa thôn cũng sẽ không quá mức nông cạn, rất nhiều tiểu cô nương học được đầy miệng thô tục với bà ở trong nhà, rất kỳ cục. Nàng không phải hi vọng nữ tử cũng thi trạng nguyên gì gì đó, nhưng đọc sách biết chữ, có thể làm cho người biết lễ hiểu chuyện, sẽ không quá thôn phụ làm. Vị phu nhân kia cũng nguyện ý, vốn nàng đến chính là giúp phu tử làm cơm, có thể tìm được một chút chuyện giết thời gian cũng là chuyện tốt mà. Cho nên trên dưới hai tầng, nữ tử ở trên lầu, nam tử ở dưới lầu, như vậy cũng có thể tránh một ít, dễ dàng một chút. Còn phòng học có đủ hay không, vậy sau này hãy nói cũng được. “Xây được rất tốt.” Tống Tân Đồng tán dương. “Mọi người nghe nói nữ oa oa trong nhà cũng có thể đi đọc sách biết chữ, đều cao hứng hỏng rồi.” Thu bà bà nói: “Vị phu nhân kia nguyện ý dạy các nữ oa thêu hoa? Đó nhưng là tay nghề để nàng ăn cơm.” “Vị phu nhân kia rất thích đứa nhỏ, chỉ cần các cô nương đi đều nghe lời hiểu chuyện, nàng khẳng định nguyện ý dạy, buổi sáng học chữ, buổi chiều học thêu hoa, cách một ngày còn có thể học tính sổ.” Tống Tân Đồng xem trọng nhất chính là tính sổ, dù sao rất nhiều cửa hàng thêu hoa hoặc là tiệm vải nhưng đều cần nữ chưởng quỹ, nếu như các cô nương học được tốt, sau này cũng không cần sợ nhà chồng ngược đãi không có cơm ăn. Sau này các cô nương Đào Hoa thôn lớn lên, chính là được nhóm các bà mối thích nhất, mọi người đều nguyện ý cưới cô nương Đào Hoa thôn, ai bảo cô nương người ta vừa biết chữ lại biết thêu hoa còn có thể tính sổ chứ? Một nhà hảo nữ trăm nhà cầu, sau này dân chúng bình thường huyện Thanh Giang đều lấy cưới được cô nương Đào Hoa thôn làm vinh. Đương nhiên, đây là nói sau. Tống Tân Đồng cười nói: “Giống Quyên tẩu tử các nàng muốn học cũng có thể đi dự thính.” “Đã thành thân sinh con cũng có thể đi?” Thu bà tử kinh ngạc nói. “Lúc nào học cũng không muộn, chỉ cần có thời gian có tinh lực, học nhiều một chút vẫn hữu dụng.” Tống Tân Đồng nói: “Sau này chuyện sổ sách thôn học liền giao cho Thu bà bà các ngươi nhìn chằm chằm, nhất định phải rõ ràng, không thể để cho các thôn hộ trong thôn có oán trách.” Thôn học dựng xây lên, tự nhiên cũng có tiền bạc qua lại, Vạn thôn trưởng viết sổ sách, tiền liền chọn mấy hộ nhà có danh dự cầm, tiền với sổ sách chia ra như vậy dò xét lẫn nhau, để tránh có người tham ô đi. “Ta hiểu được, chúng ta bảy tám cái lão bà tử này đều nhìn chằm chằm đâu.” Thu bà tử cười nói. “Vậy thì tốt.” Thu bà tử: “Đúng rồi Tân Đồng, hôm qua ta nghe thôn trưởng nói huyện chúng ta muốn trồng một loại cây ăn quả, cũng không biết là cây ăn quả gì, phải trồng sáu năm mới có thể kết quả, ngươi nói có thể thành sao?” Động tác của Địch huyện lệnh nhanh như vậy? Cây anh đào nhanh như vậy đã lấy về? Cũng không biết lấy về bao nhiêu, có thể trồng bao nhiêu. “Thu bà bà còn nhớ cái loại quả vài ngày trước ta từng đưa không.” Tống Tân Đồng hỏi. “Quả đó ăn thật ngon, chỉ là có hơi hơi chua.” Thu bà tử rất nhanh kịp phản ứng: “Loại thôn trưởng để chúng ta trồng chính là loại cây ăn quả này?” Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Thu bà bà ngươi có thể thử một lần, hiện tại trong huyện cổ vũ mọi người mua núi hoang trồng cây ăn quả, nghĩ đến huyện lệnh đại nhân sẽ tìm cách bán đi.” Tống Tân Đồng nhìn núi rừng bên kia thôn, rất nhiều chỗ là phải chặt cây đến trồng cây ăn quả: “Hiện tại mua núi nửa đồng bạc một mẫu, nếu không thì Thu bà bà trồng chừng 10 mẫu, trồng để ăn trồng để bán đều được.” “Vậy nghe Tân Đồng ngươi.” Thu bà bà nhớ tới bên kia bờ sông còn có vùng núi thực khẩn: “Vậy ta mau chóng mua bên kia về, ta thấy hôm qua Vạn thôn trưởng bọn họ liền hướng về bên kia nhìn, chớ chiếm chỗ của ta mới phải.” “Thu bà bà đừng nóng vội, ta thấy hôm nay thôn trưởng đi huyện thành, phải xế chiều mới trở về.” Tống Tân Đồng dở khóc dở cười kéo người lại: “Không vội không vội.” “Đi huyện thành a.” Thu bà bà có chút thất vọng, thở dài một hơi, sau đó liếc mắt nhìn chung quanh một cái sau mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tân Đồng, ngươi nói một mẫu đất có thể kiếm nhiều hơn bao nhiêu bạc?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]