Chương trước
Chương sau
Trần huyện lệnh muốn từ chỗ nàng lấy đi phương thuốc, chỉ cần nàng không nói, lão cũng không dám thế nào với nàng: “Chỉ có một mình ta biết phương thuốc, nếu ngươi dám hạ thủ với đệ đệ còn có tướng công của ta, ta nhất định sẽ không nói cho ngươi biết.”
“Đây không phải do ngươi!” Từ trước đến nay là lão uy hiếp người khác, đâu có phần cho người uy hiếp hắn, Trần huyện lệnh lập tức phất tay, để nha dịch vào áp người ra: “Bản quan có rất nhiều phương pháp bắt ngươi mở miệng.”
Đại Nha nhìn nha dịch muốn đi mở khóa, lập tức cả người chắn cửa, chỉ cần bọn họ sắp đi vào, nàng liền đá ra: “Cô nương ngài đừng sợ.”
Nha dịch thấy cảnh đó, trực tiếp rút đao ở eo ra, chỉa về Đại Nha.
Tống Tân Đồng thấy cảnh này, trong lòng hiểu Trần huyện lệnh căn bản không để luật pháp với công bằng trong lòng, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, nàng cũng không thể chết sớm ở đây.
Tống Tân Đồng ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nàng phải bình tĩnh, phải tranh thủ thời gian cho Lục Vân Khai ở bên ngoài, vốn nghĩ là Lục Vân Khai bày ra đầu mối của kẻ giật dây thu mua người nhà người chết ra, Trần huyện lệnh hẳn sẽ xử lý công bằng, là nàng nghĩ quá tốt.
Trần huyện lệnh thấy Tống Tân Đồng mạnh mẽ vờ trấn định, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười thực hiện được: “Nha hoàn này trái lại không biết tán thưởng, người tới a, lôi ả ra, gia hình.”
“Chậm đã.” Tống Tân Đồng cao giọng hét lên một tiếng: “Đại nhân, ngươi muốn ta nói cho ngươi phương thuốc cũng có thể, thế nhưng…”
Đáy lòng Trần huyện lệnh vui vẻ, lập tức hỏi: “Nhưng là cái gì?”
Tống Tân Đồng che bụng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: “Ôi, bụng của ta…”
“Cô nương, cô nương người sao vậy?” Đại Nha thấy nàng rất đau đớn, lập tức luống cuống, vội vã đỡ lấy nàng: “Cô nương, có phải ngài không thoải mái ở đâu hay không, thế nhưng ở đây không có đại phu…”
Vẻ mặt Tống Tân Đồng kinh hoảng nhìn Trần huyện lệnh, thống khổ kêu thảm: “Đại nhân, ngươi mau mời đại phu cho ta một cái, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì, ta liền…”
Trần huyện lệnh thấy Tống Tân Đồng đau đến quỳ trên mặt đất, nhíu nhíu mày.
Nha dịch bên cạnh nói: “Đại nhân, tạ sư gia nói nàng là phụ nữ có thai, cũng không thể làm nàng bị thương, nếu như bị thương mà ra được, đại nhân ngài cho dù có lý cũng thành không có lý.”
Trong bụng Trần huyện lệnh không có bao nhiêu nước mực, chuyện liên quan đến luật pháp này luôn nghe Tạ sư gia, lại thấy Tống Tân Đồng đích xác lung lay sắp đổ, tựa như cực kỳ khó chịu, nghĩ nghĩ nhân tiện nói: “Tống tiểu nương tử, nếu bản quan bảo trụ đứa nhỏ trong bụng ngươi, ngươi nói cho bản quan biết phối phương?”
Tống Tân Đồng dựa vào trên người Đại Nha, cúi đầu nhu nhược thống khổ nói: “Đại nhân còn không tin một cô gái yếu đuối như ta sao?”
Trần huyện lệnh suy nghĩ một chút cũng phải: “Nếu ngươi dám cả gan lừa gạt bản quan, bản quan có rất nhiều cách trị ngươi!”
Nói xong quay đầu nói với nha dịch: “Mang nàng ra ngoài, để đại phu xem xem.”
Nha dịch đáp một tiếng: “Dạ.”
Đại Nha bế ngang Tống Tân Đồng lên, chạy ra ngoài thật nhanh.
Tống Tân Đồng nằm trong một gian phòng khách trong hậu viện huyện nha, nhìn đại phu đang bắt mạch cho mình, lại nhìn mấy nha dịch canh giữ ở cửa, khẽ nói: “Đại phu, hơn nửa đêm nhọc ngài đi một chuyến, vất vả ngài?”
Đại phu vốn đã ngủ rồi, nhưng bị nha dịch kêu dậy, tâm tình không tốt, sắc mặt rất thối, nhưng thấy Tống Tân Đồng hiểu lễ như vậy, sắc mặt đẹp hơn chút: “Thầy thuốc nhân tâm, phu nhân không cần để trong lòng.”
Tống Tân Đồng thấy đại phu không nịnh nọt đối với huyện lệnh, nghĩ hẳn cũng không phải đại phu riêng của huyện nha, do dự một chút nhét mấy lượng bạc vào tay đại phu, sau đó nhỏ giọng nói: “Đại phu, có thể nhờ ngài nói cho nghiêm trọng không?”
Tống Tân Đồng vẫn chưa động thai khí, đại phu bắt mạch là biết, nhưng vì sao phải làm vậy chứ?
“Có thể thỉnh đại phu giúp ta nói giùm một câu với chưởng quỹ Cát Tường tửu lâu hay không, liền nói ta bình an.” Tống Tân Đồng nhất định không thể để đại phu chạy đến tửu lầu trên bến tàu hoặc là Đào Hoa thôn, chỉ có thể nói một câu với Tống chưởng quỹ Cát Tường tửu lâu, chuyện trúng độc ban ngày khẳng định sớm đã truyền đến tai Tống chưởng quỹ, nói như vừa rồi, ông hẳn là hiểu rõ.
Hi vọng Tống chưởng quỹ có thể giúp một chuyện, nếu không...
Tống Tân Đồng thấy đại phu hình như không muốn, lại vội nói: “Đại phu thầy thuốc nhân tâm, còn nhờ giúp đỡ tiểu phụ nhân việc này, tiểu phụ nhân ở nhà làm ăn buôn bán tốt lại bị kẻ có tâm đỏ mắt, hiện tại không ra được, lại không cách… chỉ có thể cầu đại phu ngài thương xót…”
Tống Tân Đồng nói xong thấy đại phu này có chút buông lỏng, lại thêm sức nói: “Đại phu nếu giúp tiểu phụ nhân việc này, sau khi tiểu phụ nhân rời khỏi đây tất đương trọng thù*(Ý chỉ sẽ dốc sức trả ơn nặng, mình nghĩ.)
Đại phu sờ sờ chòm râu của mình, gật gật đầu, sau đó đứng dậy xách hòm thuốc ra ngoài, vừa mới đi được vài bước liền gặp phải Trần huyện lệnh cùng sư gia đi tới.
“Thế nào?”
“Hồi bẩm đại nhân, phu nhân bị khiếp sợ động thai, tình huống có chút nghiêm trọng, cần nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày, thảo dân lại khai mấy thang thuốc dưỡng thai, chờ thêm hai ngày lại đến bắt mạch cho phu nhân.” Đại phu nói.
“Nghiêm trọng như vậy?” Tạ sư gia nhíu mày.
“Phu nhân đã hoài thai bảy tháng, vốn rất cần điều dưỡng, bây giờ lại hoảng sợ, tất nhiên có chút hung hiểm, có điều đại nhân yên tâm, thảo dân thêm nhiều một chút dược liệu tốt nhất, tất có thể bảo đảm phu nhân bình yên vô sự.” Đại phu nói.
Tạ sư gia: “Vậy làm phiền đại phu.”
Chờ đại phu đi rồi, Tạ sư gia có chút không đồng ý nhìn Trần huyện lệnh: “Đại nhân, học sinh trước đó đã nói, việc này còn cần từ từ mưu tính, vì sao đại nhân không nghe lời học sinh?”
“Buổi tối Lưu tiên sinh đưa thư qua đây, bản quan cũng là nhất thời nóng ruột, không nghĩ đến dọa đến thế này.” Trần huyện lệnh rất là bất mãn: “Cái luật pháp chó má gì, chẳng qua chính là một phụ nhân mà thôi, ở chỗ bản quan, bản quan vẫn không thể muốn thế nào liền thế đó?”
Tạ sư gia biết Trần huyện lệnh là một kẻ hỗn đến vui lòng, dĩ vãng là bình dân bách tính dễ nói, nhưng tướng công tiểu phụ nhân này là người có công danh tú tài, hơn nữa còn có chút qua lại với Giang gia Lĩnh Nam, sao có thể gộp với những kẻ khác mà nói: “Đại nhân, ngài đừng quên tướng công của nàng còn là tú tài.”
“Chẳng qua chính là tên tú tài, vậy thì thế nào, thấy bản quan còn không phải cẩn thận từng li từng tí mà hành sự?” Trần huyện lệnh hừ một tiếng: “Bản quan đã phái nhân thủ ra, hắn có thể còn sống hay không còn chưa biết.”
Tạ sư gia: “Đại nhân…”
“Chớ nói nữa.” Trần huyện lệnh liếc mắt nhìn phòng khách, trên mặt lộ ra nét cười dâm đãng: “Muốn bản quan nói thì không còn rất tốt, đến lúc đó bản quan vừa lúc thu được một mỹ kiều nương*.”
*:Cô gái đẹp.
Tạ sư gia lắc đầu thở dài, đại nhân nhà hắn là dạng người gì đáy lòng hắn rất rõ ràng, trong lòng cũng biết không cách nào thuyết phục, bên kia liền như thế đi.
“Bản quan biết ngươi lo lắng cái gì, chẳng qua là tú tài nho nhỏ mà thôi, hắn có bản lĩnh gì? Lại nói Giang gia, lại nói còn là họ hàng xa của bản quan đâu, đến lúc đó ta đưa phối phương cho Giang gia, ngươi nói Giang gia sẽ giúp ai?”
Tạ sư gia chỉ biết đại nhân nhà hắn là cháu trai bà con xa của Lại bộ Vương thị lang, không nghĩ đến còn là họ hàng xa Giang gia: “Đại nhân, đây là từ đâu mà nói?”
Trần huyện lệnh: “Nữ nhi Vương cữu cữu của bản quan gả cho một thứ tử hầu phủ kinh thành, mà thế tử phu nhân đại phòng thế nhưng là tiểu nữ nhi Giang gia, ngươi nói có tính là bà con xa hay không?”
Không nghĩ đến là như vậy, Tạ sư gia cười cười: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.