Chương trước
Chương sau
Mấy người thoáng cái xông tới, Tống Tân Đồng sợ đến vội vã lui về sau hai bước, Đại Nha thoáng cái vọt lên phía trước, đưa tay ngăn cản mấy người tới gần, la lớn: “Các ngươi làm gì vậy? Xông tới cô nương với thiếu gia nhà chúng ta, ta đánh các ngươi a!”
Mấy người bị tư thế của Đại Nha dọa, nhao nhao lui về phía sau hai ba bước, nam nhân dẫn đầu niên kỷ cao cười hì hì với Tống Tân Đồng, lộ ra bộ răng vàng già cỗi cực khó coi: “Đừng sợ, ta là đại cữu công ngươi, cố ý tới tìm các ngươi.”
Một nam nhân thon gầy khác bên cạnh cũng nói theo: “Ta là nhị cữu công ngươi.”
Hai nữ nhân phía sau nói theo: “Đúng đúng đúng, chúng ta là đại/ nhị cữu nãi ngươi.”
Tống Tân Đồng cau mày quan sát mấy người này, mấy người này mặc quần áo đầy mụn vá, chân mang giày rơm bện thành, trên chân còn dính không ít bùn với vụn cỏ.
Nữ nhân tự xưng là đại cữu nãi bụng kêu ùng ục, sau đó phi thường không khách khí sai sử nàng: “Chúng ta chờ các ngươi đã lâu, chạy tới từ rất xa còn chưa có ăn cơm đâu, ngươi để lão bản nương làm cho chúng ta một ít thức ăn.”
Trước khi Tống Tân Đồng về, mấy người này để lão bản nương đi làm, nhưng lão bản nương lại không biết bọn họ, ai biết bọn họ phải thân thích Tống gia hay không, nấu rồi nếu không trả tiền thì sao?
Bây giờ thấy bộ dáng Tống gia nhân hình như căn bản không biết mấy người này, lão bản nương càng là khó xử nhìn về phía Tống Tân Đồng bọn họ, chờ các nàng trả lời.
“Chỉ có biết ăn thôi, ăn ăn.” Lưu Đại liếc mắt trừng bà nương mình một cái, sau đó nịnh nọt lấy lòng nói với Tống Tân Đồng: “Ngươi nhìn thật là giống tam muội, chúng ta liếc mắt một cái liền nhận ra các ngươi, nhìn đẹp như tam muội, giờ các cuối cùng các ngươi về, thật sự là quá tốt, thật tốt quá!”
Tống Tân Đồng nhíu mày: Nói bậy, Thu bà bà các bà đều nói nàng nhìn đặc biệt giống nương. (Pen: người ta giống mẹ mà nói giống bà nội người ta, xui chưa =]]])
Lưu Nhị cũng phụ họa: “Đúng vậy, nhìn đẹp giống như Tam muội.”
Đều lớn lên đẹp như nhau? Thiên hạ người đẹp cũng nhiều đi, Tống Tân Đồng thần sắc lãnh đạm nói: “Lão bản nương, ta không biết bọn họ, ngươi tùy tiện làm sao cũng được?”
“Nàng lên lầu trước đi, ta đến xử lý.” Lục Vân Khai dỗ Tống Tân Đồng để nàng lên lầu, Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ gật đầu, nàng kéo cặp song sinh liền muốn đi lên lầu khách điếm.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, Lưu đại bọn họ nghe lời Tống Tân Đồng lập tức bất mãn, xả lớn giọng: “Cái gì không biết a? Chúng ta là cữu công cữu bà ngươi, ngươi lại không nhận chúng ta? Không phải là có chút tiền sao? Sẽ không nhận loại thân thích nghèo nông thôn này sao?”
Trên đường xế chiều vốn không có mấy người, Lưu đại ầm ĩ như vậy người còn ở trên đường đều chạy tới, toàn bộ vây quanh ở bên ngoài, có người trong tay còn nắm một nắm hạt dưa, còn thiếu một bình trà thôi.
Người vây xem nói: “Các ngươi có tiền cũng không thể như vậy a…”
Thấy mọi người đều đứng về phía bọn hắn, Lưu đại càng ra sức hô: “Các ngươi như vậy cũng quá không được, chính mình có tiền sẽ không phản ứng loại thân thích nghèo chúng ta đây, chúng ta từ rất xa tới tìm ngươi, thậm chí ngay cả bữa trưa cũng không để cho chúng ta ăn, Tống gia các ngươi thật đúng là bạch nhãn lang, sớm biết lúc trước…”
Tống Tân Đồng phát hỏa, quay người về trực tiếp chống lại: “Sớm biết lúc trước cái gì? Lúc trước khi các ngươi vứt bỏ cha ta vừa mới sinh, các ngươi có nghĩ tới cha ta là cháu ruột các ngươi hay không? Các ngươi không những mặc kệ ông ấy, còn tham ô luôn chút bạc vụn gia gia bọn họ lưu lại! Đem cha ta ném ở đó, đói bụng đến khóc sắp tắt thở, nếu không phải là người hảo tâm cứu ông, nói không chừng ba mươi mấy năm về trước ông đã chết rồi.”
“Các ngươi không biết xấu hổ nói là thân thích sao? Ta nhổ!” Tống Tân Đồng mắng: “Giờ chạy tới nhận thân thích, không phải là thấy chúng ta về thôn giúp gia gia bọn họ sửa mộ sao? Các ngươi đã nghĩ đến lừa tiền? Ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu!”
“Không phải…” Lưu đại tức phụ thấy sắc mặt người vây xem đều thay đổi, vội giải thích: “Lúc trước nhà của chúng ta ngay cả mình cũng ăn không đủ no, đâu còn có dư lương thực cho người khác ăn a…”
Không nói những lời này còn tốt, vừa nói ra người vây xem liền càng bất mãn: “Một đứa bé có thể ăn cái gì, uống chút nước cơm là có thể no rồi.”
“Đúng vậy a, người ta còn nói bá chiếm bạc vụn của người ta đâu.”
“Thực sự là thật không có lương tâm.”
“Đúng vậy đúng vậy, thấy người ta có bạc giờ lại chạy tới cửa, trên đời đâu có loại chuyện tốt như vậy a.”
“Người ta không nhận cửa thân thích này cũng không trách được trên đầu người ta, phải là ta ta cũng không nhận!”
Lưu Đại thấy hướng gió chuyển, vội làm thảm lên: “Chuyện ban đầu chúng ta cũng không thể làm chủ a, đều tại lão ngoại công các ngươi quyết định a, sau đó ngoại công ngươi chết, chúng ta cũng muốn đi tìm cha các ngươi về, nhưng đã không tìm được người.”
Lưu đại tức phụ nói: “Đúng vậy, bà ngoại ngươi giờ nằm trong nhà không động đậy, đã muốn gặp các ngươi một chút đâu, đây không phải chúng ta cố ý tìm tới a!”
“Các ngươi biết chúng ta về lúc nào? Nghe ai nói?” Lục Vân Khai hỏi.
“Hai ngày trước nghe Hạnh Hoa thôn…” Lưu nhị tức phụ vừa nói phân nửa liền bị Lưu đại tức phụ cắt đứt: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy.” Nói lại thương hại quay người nói với Tống Tân Đồng: “Chúng ta đây là lúc hợp chợ thấy các ngươi, cảm thấy giống…”
“Nói dối cũng có cái độ.” Lục Vân Khai không chút lưu tình chọc thủng bọn họ: “Chúng ta chưa bao giờ đi chợ, cũng không biết ngươi ở đâu gặp qua chúng ta.”
Lưu đại tức phụ nói: “Sáng sớm lúc các ngươi mới vừa rời đi.”
Lục Vân Khai xuy một tiếng: “Chúng ta giờ mẹo hai khắc liền lên đường rời đi, ngươi xác định là khi đó thấy chúng ta?”
Lưu đại tức phụ không chút suy nghĩ liền ngạnh cổ đáp: “Đúng đúng đúng, chính là lúc đó thấy các ngươi.”
Trong đám người vây xem không biết là ai phì cười một tiếng, mọi người bình thường đều là đầu giờ thin mở cửa, bởi vì người đến trấn nhỏ hợp chợ đều là thôn dân phụ cận, bình thường chừng đầu giờ thin mới tới, lúc đó trời vừa vặn sáng rồi, vừa lúc có thể thấy rõ ràng tỉ lệ đông tây, khi đầu giờ mẹo mọi người đều giống nhau làm việc dưới ruộng, chờ cơm sáng trong nhà làm xong về nhà ăn một bữa cơm mà thôi.
Nghe nàng nói như vậy, Tống Tân Đồng hỏi ngược lại: “Lúc đó trời u ám, ngươi nhìn kỹ?”
Lưu đại tức phụ: “Thấy rõ, ngươi mặc quần áo này.”
“À.” Tống Tân Đồng vô cảm nhìn bà ta một cái: “Lúc đó chúng ta còn chưa có dậy, cũng không biết là vị thẩm tử này thấy ở chỗ nào, chẳng lẽ là làm chuyện đuối lý, gặp quỷ?”
“Ngươi…” Lưu đại bọn họ đương nhiên biết là không phải gặp quỷ, bởi vì bọn họ là nghe thôn dân Hạnh Hoa thôn nói, cho nên mới cố ý tìm tới: “Chúng ta là sớm biết các ngươi quay về, nay dưới ruộng hết bận mới tới tìm các ngươi…”
“Đã sớm biết thì các ngươi cũng phải biết chúng ta đang sửa mộ cho gia gia nãi nãi, sao các ngươi cũng không qua tế bái một chút?” Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng: “À, ta đã quên, các ngươi nào dám đi, dù sao các ngươi đuối lý, hơn ba mươi năm nay các ngươi một lần cũng không có đi đốt qua một nén hương cho gia gia bọn họ, nếu không phải là trong thôn còn có người thiện tâm còn nhớ đến bọn họ, bọn họ đã sớm biến thành phần mộ cô hồn dã quỷ.”
“Đây không phải là cách quá xa sao.” Lưu đại mặt dày mày dạn nói: “Sau này chúng ta khẳng định thường xuyên đi thắp hương cho tam muội cùng tam muội phu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.