“Đông gia, may mắn hàng trữ đã xếp tốt đều đặt ở nhà kho cách vách, ở đây chỉ còn lại miến vừa mới phơi xong.” “Miến này cháy thật nhanh, so với củi còn nhanh hơn.” “Đúng vậy đúng vậy, ta ra làm cơm đã ngửi thấy mùi bị đốt trụi, liền quay người gọi mọi người, miến này đã cháy hết.” Một vị phụ nhân lớn tiếng nói: “Qúa nhanh.” Tống Tân Đồng cau mày nhìn công nhân ở đây: “Trước đó các ngươi liền không nghe thấy động tĩnh gì?” Các công nhân lắc đầu. “Đông gia, nam nhân bọn họ mệt mỏi một ngày ngủ đến ngáy thẳng, sét đánh bọn họ cũng không nghe được.” Một vị phụ nhân phụ trách nấu cơm giặt giũ nói: “Chúng ta cũng đều không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ là nghe tiếng Lưu tẩu tử rời giường nấu cơm, nếu không phải Lưu tẩu tử đụng ngã bàn, ta cũng không tỉnh đâu.” Lưu tẩu tử, cũng chính là phụ nhân phát hiện cháy, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Ta không có đụng ngã bàn a?” “Không có?” Phụ nhân ngẩn người, “Ta nghe thấy một tiếng thịch a?” Lưu tẩu tử cũng cảm thấy cực kỳ quái, vẻ mặt gặp quỷ nhìn phụ nhân: “Chẳng lẽ là ngươi nghe lầm? Bị ảo giác?” Phụ nhân cũng không dám xác định, dù sao nàng cũng là mơ mơ màng màng nghe thấy một tiếng: “Này…” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, trực giác chuyện này không có cái gì là nghe lầm, rất có thể thực sự là động tĩnh kẻ phóng hỏa gây ra, “Ngươi nói cụ thể là tiếng cái gì vang một chút? Từ chỗ nào truyền đến?” Phụ nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, “Đông gia, ta ngủ đến mơ hồ, chỉ là mơ mơ màng màng nghe thấy có một thanh âm vang lên, chờ khi ta cẩn thận nghe lại phát hiện là Lưu tẩu tử mở cửa, cho nên ta cũng tưởng là…” Lưu tẩu tử vội vàng xua tay, “Đông gia, ta thật không có đụng ngã cái bàn gì, lúc ta dậy còn cẩn thận từng li từng tí, còn nam nhân nhà ta mau dậy, nhưng tiếng hắn ngáy rung trời, ta gọi vài lần đều không có động tĩnh, lại đợi một hồi mới đi về phía phòng bếp này.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn thần sắc trên mặt hai phụ nhân, hai người cũng không có nói dối, vậy lẽ nào thực sự là còn có ai đó đụng phải thứ gì? Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng trở nên hơi trầm trọng. “Ngồi xuống trước.” Lục Vân Khai ấn Tống Tân Đồng ngồi xuống ghế, “Chúng ta lại cẩn thận hỏi một câu, thực sự tìm không ra thì mời quan phủ qua đây.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, theo lời ngồi xuống, “Đã không phải Trương bà tử các nàng, vậy sẽ là ai chứ? Cũng không thể nào là người đỏ mắt sinh ý chúng ta, nếu thực vậy thì nhất định là tìm mọi cách trộm công cụ làm miến cùng phương pháp, cũng sẽ không phóng hỏa.” Lục Vân Khai ừ một tiếng, “Vị trí nổi lửa là góc này, đối phương hẳn là không rõ ràng vị trí các nàng cất ở đâu, hẳn không phải là người trong xưởng.” Lại nhìn cửa sổ lộ thiên cùng sân phơi bên ngoài một chút, “Có lẽ là trong lúc vô tình nhìn thấy ở ngoài.” Nói lại còn hỏi công nhân bên cạnh: “Mấy ngày nay có ai vụng trộm chạy vào không?” Lưu tẩu tử nghĩ nghĩ, “Hôm trước có một người, một nữ nhân trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, quan sát ngay bên cửa hông này, khi ta đi giặt quần áo cho mọi người, vừa lúc gặp phải nàng.” “Lúc đó nàng liền vụng trộm nhìn vào phòng ta cũng rất hung dữ đem đuổi nàng đi, nhưng nàng còn quấn ta không buông, hỏi ta là làm miến thế nào? Bán bao nhiêu bạc? Có thể bán cho nàng hay không gì gì đó.” “Ta nào biết mấy cái này a, ta liền nói ngươi muốn nói chuyện làm ăn liền đi phía trước tìm tiểu tiên sinh phòng thu chi Tạ Nghĩa bọn họ, tìm bọn ta cũng không ích gì.” Lưu tẩu tử liền đem tình huống lúc đó nói một lần, “Lúc đó ta thật sự không kiên nhẫn với nàng ta, đóng cửa lại, liền đi tới bờ sông bên kia.” Ăn mặc hoa hòe lộng lẫy? Trong đầu Tống Tân Đồng nảy ra một người, “Có phải trên mặt còn thoa rất nhiều phấn hay không còn cài một cái trâm vàng nữa?” Lưu tẩu tử vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là nàng, chỉ là trâm vàng kia còn có hơi phai màu.” “Là Hoa Hỉ Thước.” Tống Tân Đồng nói với Dương Thụ: “Ngươi để Đại Nha đi nhìn chằm chằm bà ta, nếu bắt được cái gì là tốt nhất, đem bà ta đưa đi quan phủ đi.” Dương Thụ gật đầu: “Dạ đông gia.” “Còn có, mau chóng đi mua chút ngói về, thay ở đây đi.” Tống Tân Đồng nhìn mái nhà lộ thiên: “Dương đại thúc, ngươi lại tìm cách bắt hai con chó về.” Nói xong lại nói với các công nhân: “Ta biết mỗi ngày làm việc xong rất mệt, nhưng ta không muốn loại chuyện này lại xuất hiện lần hai, mọi người ngủ cũng hơi tỉnh táo một chút.” “Dạ đông gia.” Gần hai mươi công nhân đồng thời đáp. “Đông gia, nếu không mỗi ngày chúng ta xếp một người gác đêm, thay phiên như vậy?” Các công nhân nói. “Có thể.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó nói với Dương Thụ: “Ngươi xếp ca cho mọi người, hai người một đêm, một người nửa đêm trước, một người nửa đêm về sáng, phu thê cũng được, hai nam cũng được, vừa lúc mười tổ, mỗi mười đêm lại vòng lại.” “Người gác đêm chờ sáng sớm mọi người thức dậy rồi có thể về ngủ một hai canh giờ, cuối giờ thìn làm việc cũng được.” Mọi người bình thường đầu giờ mẹo liền bắt đầu dậy làm cơm sáng, giờ mẹo canh ba mọi người ăn cơm liền khởi công. Cho nên giờ mẹo trở về ngủ đến cuối giờ thìn còn có thể ngủ gần bốn tiếng đồng hồ, đây đối với người quen làm việc mà nói đã hoàn toàn đủ rồi. Dương Thụ gật đầu: “Cô nương yên tâm, ta nhớ kỹ.” “Vậy thì tốt.” Tống Tân Đồng ra khỏi xưởng, đã là cuối giờ mẹp, trời sớm đã sáng rồi, mấy người tới xưởng làm giúp cũng đều làm việc ngay ngắn có trật tự, một thùng một thùng vụn khoai lang được đưa vào ao lắng, may mắn lúc trước xây nhiều ao lắng, nếu không bây giờ khẳng định không đủ dùng. Cũng may bây giờ công cụ làm miến tăng thêm, mỗi ngày có thể dọn ra ba bốn ao tinh bột, nếu không thật cầm đi phơi khô hết lại làm miến, còn chưa có chỗ phơi đâu. “Lục tú tài, Tân Đồng, các ngươi phải đi về a?” Hà nhị thúc hỏi. Lục Vân Khai gật gật đầu. Tống Tân Đồng nhìn nhìn khoai lang bị giã nát, “Hà nhị thúc, trước cuối tháng có thể làm xong hết sao?” “Có thể, Tân Đồng ngươi lại thêm mấy bộ giã, chúng ta đây cũng làm nhanh hơn chút.” Hà nhị thúc nói: “Tân Đồng ngươi yên tâm.” Tống Tân Đồng điểm điểm, liền không nói gì, quay người cùng Lục Vân Khai ở một bên cùng nhau đi về nhà, “Chờ sau khi vào đông lại đào thêm hầm, tồn thêm chút băng, đến lúc đó cất giữ nhiều khoai lang một ít cũng không lo lắng.” Đáy lòng Lục Vân Khai khẽ nhúc nhích: “Vất vả nương tử.” Nếu không phải hỏi hắn, nàng cũng sẽ không nhận lượng cung hàng lớn như vậy. “Cám ơn ta làm gì, đều là bọn họ làm việc mà, hơn nữa ta nói trộm với chàng, bọn họ cũng không kiếm hời được bao nhiêu, còn phải thức đêm làm, không thể còn chịu thiệt.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói. “Bọn họ tất nhiên là nghĩ tới, sẽ không hại gì.” Lục Vân Khai nhìn nhìn mặt trời mọc phía đông, “Hôm nay là muốn hái ớt?” Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Ừ, ta buổi trưa không về nhà ăn cơm, đi Tống gia bên kia.” “Vậy nàng đừng để mệt.” Lục Vân Khai cũng xem sách thuốc, nói phụ nữ có thai chỉ cần thân thể có thể đi lại thì phải đi lại nhiều mới tốt, như vậy dễ sinh, cho nên sau đó cũng không lại ngăn nàng làm này làm nọ, chỉ cần không mệt là được. “Sẽ không, đến lúc đó ta đến giúp lựa ớt, chỉ động tay, cũng không phiền gì.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn Lục Vân Khai chạm vào mình, không khỏi cười cười: “Đúng rồi, Đại Bảo bọn họ chắc là ở nhà dùng cơm, hôm nay bọn họ khẳng định muốn dẫn học sinh trong học đường ra sau núi xem thỏ, chàng cũng đừng theo.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]