Mấy người về đến sườn núi nhỏ bên này, Thu bà bà bọn họ đem gà con vịt con toàn bộ đều xếp lên xe đẩy tay, đang chờ Tống Tân Đồng với Đại Nha về đâu. “Cô nương, gà con 1500 con, vịt con 830 con, vịt con có hơi yếu cho nên chỉ lấy bấy nhiêu.” Dương Thụ nói. Tống Tân Đồng nhìn mấy con vật nhỏ trên xe ríu ra ríu rít không ngừng, da đầu có chút ngứa ngáy: “Đủ rồi, trước nuôi cái đã, sau này chờ tàm tạm rồi thì nhắc lại đặt trước mấy ngày với bọn họ.” “Cô nương yên tâm, nô tỳ đã nói qua với bọn họ, tháng sau cuối tháng lại liền đưa hai trăm con qua đây, chúng ta lại tẩm bổ một tháng, chờ có thể tự mình đẻ trứng, chúng ta lại tự mình ấp.” Vương thị nói. “Đúng, tự mình ấp còn có thể tiết kiệm được không ít bạc đâu.” Thu bà bà cũng nói. “Vậy đến lúc đó lại nói thôi.” Tống Tân Đồng nghĩ thế nhưng lớn chừng hai ba tháng liền lấy đi giết đâu, không muốn nuôi quá nhiều gà mẹ. “Cô nương vậy lên xe đi, chúng ta trở về.” Vương thị nói. “Vẫn là đừng, các ngươi đi về trước, ta từ từ đi về đi, đây thật thối.” Tống Tân Đồng ra hiệu Đại Nha đem cho đặt lên xe ngựa, “Các ngươi sau khi trở về liền đưa bọn nó vào phòng trước, sau đó chờ giờ lành vừa đến liền tế tự trước.” “Cô nương vậy đừng để nóng.” Vương thị nói. “Sẽ không, ta có cái này đây.” Tống Tân Đồng giơ cái lá sen mình cầm, vừa lúc che mát cho mình: “Ta và Đại Nha chậm rãi về nhà, nếu các vận chuyển xong còn có thể tới đón chúng ta.” Chờ Vương thị bọn họ đi rồi, Tống Tân Đồng và Đại Nha mới chậm rãi hướng về nhà mà đi, thời gian còn sớm, giờ lành là lúc giờ ngọ canh ba, các nàng chính là đi một hồi nghỉ một lúc cũng còn có thể chạy trở về. “Cô nương, ở đây có khoai lang.” Đại Nha lôi mấy củ khoai lang đã đỏ trong bụi cỏ, ngửi cực kỳ thơm ngọt: “Cô nương người ăn.” Tống Tân Đồng cảm thấy bẩn: “Ta không ăn, tự ngươi ăn đi.” “Vậy ta lấy về cho các thiếu gia ăn, bọn họ lúc trước còn nói trên bờ ruộng trong thôn đều tìm không ra, đều bị người hái rồi.” Đại Nha tiện tay hái một cái lá cây đem bọc khoai lang lại, động tác rất nhẹ, sợ làm hỏng tụi nó. “Vậy phải rửa một bận.” Tống Tân Đồng nói. “Dạ cô nương.” Đại Nha ứng hạ, nhưng Tống Tân Đồng vẫn là lo lắng liếc mắt nhìn khoai lang trên tay nàng ấy, đang suy nghĩ có cần bảo nàng ấy vứt hay không? “Hôm qua ngươi lại bắt thỏ?” Tống Tân Đồng hỏi. “Gần đây thỏ trong núi không dễ bắt lắm, cũng không biết có phải bị ta bắt sợ hay không, hôm qua bắt được năm con, có một con mang bầu.” Đại Nha vừa nhắc tói việc này nha, nụ cười trên mặt liền giấu không được: “Chờ đến xế chiều, ta lại vào núi xem xem, hoặc là đi vào núi đầu thôn bên kia một chút, có lẽ tìm được càng nhiều.” “Vậy ngươi cẩn thận một chút, trong núi rất nguy hiểm.” Khi trước Tống Tân Đồng cũng để cho Đại Nha đừng đi vào núi sâu, bây giờ nàng hơn nửa đã đem động thỏ ở ngoại vi đều bắt hết: “Thực sự không được, chúng ta có thể đi thị trấn mua.” “Cô nương yên tâm, ta sẽ cẩn thận.” Đại Nha lòng tin tràn đầy nói. Tống Tân Đồng ừ một tiếng, không nói gì, chỉ là bắt đầu từ năm ngoái nàng vào trong núi tìm được mấy cây tùng nhung* ấy, chờ hai ngày nữa mặt đường khô ráo hơn chút, nàng lại vào xem, có lẽ năm nay lại có. *: nó là matsutake đó, nhưng mình đánh cái từ này khó nhớ quá nên từ giờ sẽ thống nhất gọi nó là tùng nhung nhé. Lúc hai người về tới thôn thì còn chưa tới giờ ngọ. Tống Tân Đồng và phân phó với người của xưởng một câu, buổi chiều nhận một nghìn cân ngó sen, lưu ba trăm cân lại cho xưởng ăn, cho hai trăm cân nữa đến nhà các nàng, cho năm trăm cân nữa đến trên cửa hàng ở bến tàu để cho họ cắt nhỏ cho vào mì hoặc là lại cắt thành phiến cho vào nồi nước sốt nấu một phen. Phân phó xong, Tống Tân Đồng và Đại Nha liền tiếp tục đi về nhà, mới vừa đi tới bên dòng suối liền nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ của một nữ nhân truyền tới từ chỗ rẽ ở tảng đá bên kia. Chờ đến gần mới phát hiện lại là Hoa Hỉ Thước ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, trên mặt đắp một lớp dày phấn bột nước, gió thổi qua cũng có thể nhìn thấy có bột phấn bay sang bên cạnh. Tống Tân Đồng che miệng mũi, không muốn ngửi mùi son phấn thấp kém của bà ta. “Ơ kìa ta nói là ai đâu, thì ra là nha đầu Tống gia, … Phi phi phi, xem ta nói gì kìa, ngươi đã xuất giá rồi, sao còn gọi là nha đầu đâu, bây giờ nên gọi ngươi là tức phụ Lục gia nha.” Hoa Hỉ Thước quơ khăn tay màu hồng đào nhạt trên tay, giả bộ cười nói: “Ánh mắt Lục tú tài thật là tốt, thôn chúng ta chỉ có một Lục tú tài đều bị ngươi chọn mất.” Tống Tân Đồng khẽ nhíu mày, không muốn nói chuyện với mụ. “Lục tú tài thế nhưng nhiều người thích đấy, nếu không phải tuổi ta lớn, khẳng định cũng… Hì hì hì…” Hoa Hỉ Thước vờ như xấu hổ e thẹn: “Ngươi đừng nóng giận a, tẩu tử ta thuận tiện nói một câu, ngươi đừng tưởng thật.” Tẩu tử? Bà thím được không! Trong lòng Tống Tân Đồng trợn trắng mắt nha. “Lần này ta trở về mới biết thì ra miến bán cực kỳ tốt trong thị trấn thì ra là nhà ngươi làm. Không nghĩ đến mấy tháng không gặp ngươi vậy mà liền bắt đầu mở xưởng làm việc? Sớm biết ta cũng chờ ở trong thôn, dính dáng ngươi hết.” Tống Tân Đồng mấp máy miệng, muốn nghe một chút tiếp đến mụ ta nói cái gì. Hoa Hỉ Thước tự quyết định: “Mấy quý nhân ta biết ấy đều nói miến nhà ngươi ăn ngon, có điều lá rất khó mua được, hơn nữa còn đặc biệt đắt, ngươi biết bao nhiêu không? Một trăm năm mươi văn một cân, so với thịt hươu còn đắt hơn. Ta nghĩ đã là xưởng của ngươi làm, vậy ta cũng không đi chỗ khác mua, không bằng ngươi lấy một chút cho ta, ta đưa cho mấy quý nhân ta biết, các nàng sau này nhất định có thể nhớ kỹ chỗ tốt của ngươi, đến lúc đó nói không chừng còn có thể giúp ngươi mấy bận đâu.” Thì ra là đánh cái chủ ý này, Tống Tân Đồng không khỏi cảm thấy buồn cười, ai cho bà ta mặt mũi lớn như vậy, còn cho, dùng tiền mua ta cũng không muốn bán cho bà ta! “Lục gia, ngươi cảm thấy thế nào?” Hoa Hỉ Thước còn không thấy được sắc mặt Tống Tân Đồng. Tống Tân Đồng lãnh đạm nói: “Chẳng ra gì!” Mặt Hoa Hỉ Thước cứng một chút: “Có phải ngươi không làm chủ được hay không? Vậy ta đi hỏi Lục tú tài, hắn khẳng định đồng ý, hắn hủy dung lại không thể khoa khảo, nếu như mấy quý nhân đó nguyện ý nói giúp, không chừng hắn sau này còn có thể đi thư viện thị trấn làm phu tử đâu, có thể khá hơn làm phu tử trong thôn nhiều…” “Vậy cũng không nhọc ngươi quan tâm.” Tống Tân Đồng lười phản ứng bà ta, gọi Đại Nha liền đi về nhà. Lúc đi Đại Nha còn cố ý đụng phải Hoa Hỉ Thước một chút, bà ta thoáng cái bị đụng té xuống trên cỏ kế bên: “Ai da, ngươi có biết đi đường hay không!” “Ai kêu ngươi béo như vậy.” Đại Nha hừ một tiếng. “Ta béo, ngươi tiện nha đầu…” Hoa Hỉ Thước vừa mới nói một câu, Đại Nha quay người trở lại, ôm lấy tảng đá lớn nặng chừng trăm cân ném xuống mặt đất bên cạnh, sau đó cái gì cũng không nói liền đi. Hoa Hỉ Thước nhìn động tác lớn như trâu của Đại Nha, sợ đến nước tiểu đều chảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]