Chương trước
Chương sau
Thẳng đến khi Tống Trường Viễn bị mang đi đã lâu, Tạ thẩm mới phản ứng được, không dám tin hỏi: “Tú tài của Tống Trường Viễn là gian lận mà có?”
Tống Tân Đồng lắc đầu: “Nhưng nghe ý lời của thôn trưởng kia thì hẳn là vô tội bị liên lụy đi.” Bởi vì vẫn ở ngoài sân, cuối cùng Vạn thôn trưởng chỉ là giải thích hai câu để mọi người rời đi, còn chân tướng có như vậy hay không thì không biết được.
“Ta liền nói Tống Trường Viễn kia niên kỷ nhỏ như vậy, còn không thông minh như Lục tú tài, sao có thể thoáng cái liền thi đỗ.” Tạ thẩm xì một tiếng khinh miệt: “Toàn gia không phải đồ tốt, thực sự là báo ứng!”
“Trương Thúy Hoa ngã đến gãy xương, lúc đó ta ở gần, cũng nghe được một tiếng răng rắc.” Hà nhị thẩm nghĩ mà sợ che che ngực: “Thực sự là quá đáng sợ, mấy quân gia kia một chút cũng không phân rõ phải trái.”
“Nhà lão nhị, nói bậy nói bạ gì đó.” Lão thái thái Hà gia quát bảo Hà nhị thẩm ngừng nói tiếp: “Lời như thế có thể tùy tiện nói?”
Mặt Hà nhị thẩm trắng một mảnh.
Từ xưa đến nay, dân không cùng quan đấu, ở xã hội phong kiến này, ngay cả lời nói như thế cũng không được, hơi không chú ý bị truyền vào tai người làm quan, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ có ngày lành qua.
Hà gia lão thái thái trầm mặt, chôn đầu liền đi hướng về nhà: “Mau lên, về nhà đi nhồi bột!”
“Dạ, nương.” Hà nhị thẩm hướng phía Tống Tân Đồng cùng Tạ thẩm nói một tiếng, sau đó cấp tốc theo Hà gia lão thái thái về nhà.
Người dưới cây đa lớn cũng đã tản đi, rất có chút cảm giác người đi trà lạnh.
“Thẩm à, chúng ta cũng đi về nhà.” Tống Tân Đồng cũng vòng qua đường từ bên suối trở về nhà, một đường gió mát phất phơ, thổi đi một tia khủng hoảng dưới đáy lòng nàng.
Vừa thấy loại tình hình đó, nàng vẫn có chút sợ, những quân gia ấy thật là ngang ngược vô lý, nếu không phải là Vạn thôn trưởng nhét cho chút bạc, chắc chắn sau đó bọn họ sẽ không dễ nói cho biết.
Tính xấu xa của bọn họ lộ ra ngoài, so với xã hội hiện đại càng ác liệt mấy chục lần, người hiện đại tốt xấu gì cũng biết lén lút bí mật một chút, bọn họ là rất không che lấp.
Sau này vẫn là tránh mấy tham quan ô lại này đó xa xa mới được, mặc dù cũng có quan tốt vì dân làm việc, nhưng chính cái gọi là ‘Diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi’, mấy kẻ phía cưới lại khó đối phó nhất.
Chậc, chẳng qua cũng may có thể sử dụng bạc giải quyết.
Chuyện có thể dùng bạc giải quyết cũng không phải là chuyện rồi.
Chuyện Tống gia giống như mọc cánh, người cả thôn đều biết, ngay cả Lục Vân Khai chưa ra cửa cũng biết.
Tống Tân Đồng ngồi trên ghế mây cầm quạt lá bồ phẩy phẩy: “Vào đại lao còn có thể đi ra không?”
“Nếu đúng là giống như lời nàng nghe nói, chỉ là vô ý nghe trộm được, vậy hẳn là râu ria, chỉ là cái công danh tú tài vừa tới tay này hơn nửa bởi vậy mà không còn rồi, xem xem tri phủ đại nhân phán quyết thế nào.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Nếu là có thể dùng chút bạc, nghĩ đến cũng sẽ không chịu cái hành hạ gì.”
Tống Tân Đồng xì một tiếng: “Ta xem Tống gia sợ là không có cái sức dùng bạc kia, hôm nay vẫn là thôn trưởng đào hầu bao thu mua những quân gia ấy.” Nói xong lại nghi hoặc hỏi: “Là quân gia sao? Nhìn mặc khôi giáp, đội mũ có tua màu đỏ. Cùng với nha dịch huyện nha mặc rất không giống nhau.”
“Hẳn là, trong phủ nha tri phủ có thị vệ binh dịch.” Lục Vân Khai nói.
“À.”: Tống Tân Đồng cảm thấy mấy cái này còn rất mới lạ: “Tướng công đã đi phủ nha tri phủ?”
“Đã đi.” Lục Vân Khai gật đầu: “Tri phủ đại nhân từng ở trong phủ nha gặp qua chúng ta, mấy học sinh khảo trúng.”
“Vậy thì thật là vinh hạnh lớn lao.” Tống Tân Đồng cười cười: “Ta xa nhất chỉ đi qua huyện nha thị trấn, bên trong thật nhỏ, còn có chút cũ nát.”
“Phủ nha trái lại nguy nga, đình đài lầu các, khúc khuỷu vòng vèo, nếu như không nhìn được đường, lại không có người dắt, nhất định sẽ lạc đường.” Lục Vân Khai nhìn vợ yêu nhà mình hình như rất hướng tới, lại liền nói: “Chờ nông nhàn, chúng ta liền đi châu thành nhìn một cái? Chỗ đó đêm không cần đóng cửa, vô cùng náo nhiệt.”
“Tốt.” Tống Tân Đồng còn thật là lòng tràn đầy hướng tới, chỉ là lo lắng đến lúc đó bụng quá lớn, ra cửa cũng không quá thuận tiện.
“Tướng công ngươi tiếp tục đọc sách thôi, ta không quấy rầy chàng.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài từ từ tây tà, biết lại nên làm cơm tối. Cộng thêm ngày mai là hưu mộc, cặp song sinh còn ở bên ngoài học, vẫn chờ Lục Vân Khai kiểm tra đâu: “Ta đi xem Đại Bảo bọn họ.”
Rời thư phòng, Tống Tân Đồng đi tới gian phòng học ngoài nhà nơi cặp song sinh học tập, vì cặp song sinh hai cậu thường ở Lục gia bên này, cho nên đặc biệt dọn ra một gian phòng cho hai cậu học bài cùng nghỉ ngơi.
Lúc nàng ở ngoài phòng liền nghe thấy Tiểu Bảo nói thầm: “Đệ viết được nhanh hơn ca ca, đệ muốn đi ra ngoài chơi.”
Đại Bảo nhìn chữ to Tiểu Bảo viết xong: “Đệ viết không dễ nhìn, phải bị tỷ phu dùng thước đánh tay.”
Tiểu Bảo bĩu môi, lòng tràn đầy phiền muộn, ngồi trở lại cạnh bàn: “Ca ca, tỷ phu quá dữ.”
“Là chính đệ không ngoan.” Đại Bảo nói.
“Có phải tỷ phu học tỷ hay không, cũng quá hung dữ.” Tiểu Bảo nhìn nhìn một thiên chữ to mình viết xong, cảm giác mình viết rất khá a, so với ca ca viết còn tốt hơn.
Đại Bảo che chở Tống Tân Đồng: “Tỷ không dữ, tỷ tốt.”
“Lúc tỷ dữ với chúng ta thì dữ, lúc khác không dữ.” Tiểu Bảo nói.
“Đệ nói tỷ hung, ta nói cho tỷ biết.” Đại Bảo uy hiếp Tiểu Bảo.
“Ca ca đừng mà.” Tiểu Bảo lập tức ôm eo Đại Bảo, làm nũng nói: “Tỷ biết sẽ đánh đệ. Ca ca không nói, ta cho ca ca đường ăn.” Nói rồi lấy một khối kẹo lạc trong hà bao ra đưa cho Đại Bảo: “Ca ca, cho ngươi ăn, đệ vốn là nghĩ để dành ngày mai ăn.”
“Không ăn.” Đại Bảo xụ mặt: “Đệ đem chữ to viết xong, ta liền không nói cho tỷ.”
“A?” Tiểu Bảo bĩu môi, không muốn viết, cậu muốn chơi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo là song thai, rất dễ liền đoán được cậu đang suy nghĩ gì: “Hôm nay nếu như đệ không viết xong, ngày mai còn phải bị tỷ nhìn chằm chằm viết, ngày mai là hưu mộc, Cẩu Đản Nhi nói muốn đến sau núi bắt gà rừng. Nếu đệ viết không tốt, ngày mai sẽ không thể đi.
Mắt Tiểu Bảo xoay tròn, không dễ dàng gì có ngày hưu mộc, cậu cũng không muốn bị bắt ở nhà, vì ngày mai đến sau núi chơi, cân nhắc xong lại thành thành thật thật ngồi trở lại vị trí, cầm bút lông lên lại lần nữa viết chữ to.
Tống Tân Đồng vẫn đứng ở ngoài phòng nghe đối thoại  lần này của cặp song sinh, khóe miệng không khỏi giương lên, khóe mắt cười cong cong.
Đại Bảo so với Tiểu Bảo chững chạc rất nhiều, ở trong nhà vẫn chịu trách nhiệm danh nghĩa huynh trưởng, chẳng sợ lớn như nhau, chỉ sinh sớm hơn thời gian uống cạn chén trà thôi.
Lúc trước vẫn có chút cảm giác như lão đầu, Tống Tân Đồng còn lo lắng cậu nhóc vẫn như vậy, bây giờ xem ra cũng thay đổi không ít, vì trong nhà điều kiện tốt, áp lực áp trong đáy lòng cậu không còn, cũng khôi phục tính hài đồng không ít, rất tốt.
Có điều ý thức trách nhiệm làm huynh trưởng vẫn không thay đổi, trái lại càng lúc càng biết điều, cậu vẫn che chở Tiểu Bảo, bây giờ còn giám sát Tiểu Bảo tâm mê chơi cực đại đọc sách viết chữ, bộ dáng huynh hữu đệ cung thực sự làm Tống Tân Đồng rất vui mừng.
Kỳ thực Tống Tân Đồng thật không phải là kiểu gia trưởng biết nuôi trẻ em, cảm thấy cặp song sinh không có bị nàng nuôi cho hư, trái lại biết điều như thế, thật là cha, nương còn có nguyên chủ trên trời có linh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.