Nắng tháng năm còn không quá rừng rực, hơn nữa Đào Hoa thôn bốn phía có núi vây quanh, bóng râm che khuất mặt trời, giữa trưa đi ở trong rừng cũng không thấy nóng, thỉnh thoảng gió mát thổi qua, trái lại còn sẽ cảm thấy lạnh. “Cô nương, đường phía trước không dễ đi.” Đại Nha nhìn về đường mòn phủ đầy rêu xanh phía trước cỏ dại mọc thành bụi, dừng bước lại quay người vươn tay về phía Tống Tân Đồng: “Nô tỳ cõng người qua đó.” “Không cần, không cần.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn con đường rêu xanh phía trước, cũng không tính quá nhiều: “Ta cẩn một chút là được.” “Vậy nô tỳ đỡ cô nương.” Đại Nha đưa tay về phía Tống Tân Đồng: “Cô nương cẩn thận một chút.” Từ sau khi biết được nàng mang thai, Đại Nha luôn luôn tùy tiện cũng biến thành cẩn thận từng li từng tí lên, xem nàng như là người sứ, rất sợ ngã đụng phải. Tống Tân Đồng cảm thấy bị bảo vệ cẩn thận như vậy cảm giác rất khó chịu, nhưng lại tự biết tình huống bây giờ không giống nhau, dù sao bây giờ có thai mà, lúc cần cẩn thận thì phải cẩn thận, cũng không có cự tuyệt, chỉ nói: “Ngươi kéo ta một chút là được.” “Dạ, cô nương cẩn thận.” Tống Tân Đồng cẩn thận đi qua rêu xanh, thở phào nhẹ nhõm sau đó nhìn cánh rừng xanh um tươi tốt bốn phía: “Còn rất xa.” Từ nhà đi tới đây, đi qua cái sườn núi nhỏ, lại đi rất lâu, thời gian áng chừng cỡ uống cạn một chén trà: “Còn bao lâu mới đến?” “Chỗ cô gia nói hẳn là ở phía trước.” Đại Nha dẫn Tống Tân Đồng cẩn thận vòng qua một chỗ cây bụi gai: “Phía trước có tiếng nước.” Tống Tân Đồng cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng suối nước róc rách chảy xuôi, chờ lúc đi vòng qua bụi gai ra, phía trước sáng tỏ thông suốt, một dòng suối nhỏ có đá vụn từ trong rừng đi qua, không biết là đi thông tới nơi nào. Đại Nha chỉ vào địa phương tương đối trống trải phía trước, lớn tiếng nói: “Chính là chỗ ấy.” Tống Tân Đồng bước nhanh tới, dẫn tới Đại Nha ở phía sau khẩn trương hô to: “Cô nương, người chậm một chút, người chậm một chút.” Đại Nha lớn giọng làm Tống Tân Đồng đau đầu, nhưng vẫn là không thể không chậm lại, oán giận nói: “Ta đâu có mảnh mai như vậy, Lục phu tử chuyện bé xé ra to thì thôi, các ngươi cũng như vậy theo.” “Cô nương, cô gia là lo lắng cho người.” Đại Nha cười hì hì: “Cô nương, động tác của người biên độ cũng quá lớn, trước đây các thiếu phu nhân trong phủ nô tỳ hầu hạ đều là cẩn thận từng li từng tí, bước đi đều chậm rãi…” Đại Nha bla bla nói giống y đúc Vương thị nói mỗi ngày. “Đình chỉ.” Tống Tân Đồng thở ra một hơi: “Thể trạng mỗi người không giống nhau, ngươi xem mấy phụ nhân trong thôn ấy mang thai còn xuống đất làm việc đâu.” “Cái đó không giống nhau.” Đại Nha nói. “Có cái gì không giống.” Tống Tân Đồng giơ tay lên đỡ lên một cành cây trà chắn đường, nhảy qua: “Nếu như ta không kiếm được tiền, vẫn còn ở tại căn phòng hỏng thì cho dù mang thai chín tháng còn phải xuống đất làm việc.” “Nhưng cô nương không có ở trong phòng hỏng a?” Đại Nha không hiểu. “Đúng vậy.” Tống Tân Đồng nha nha đáp lời: “Cho nên ta có các ngươi giúp ta làm việc.” “Cô nương có thể cho nô tỳ ăn no, nô tỳ cái gì cũng làm.” Đại Nha lập tức bày tỏ trung tâm. Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, cái gì cũng làm, giết người phóng hỏa đào hố phân cũng làm? “Cô nương cười gì?” Đại Nha nghi hoặc hỏi. “Không có gì.” Tống Tân Đồng đi tới trong khu rừng, nhìn quanh bốn phía một vòng, cỏ dại thành bụi, xanh um tươi tốt một mảnh. Lục gia cùng Tống gia đều ở cuối thôn bên này, chia ra dựa vào hai bên, mà trong trung tâm thôn ở đầu thôn, bọn họ lên núi đốn củi cơ hồ đều là đi qua bên kia núi đầu thôn bên kia, bởi vì bên kia gần không cần vòng đường xa, cho nên núi bên này liền ít người tới hơn. Hơn nữa sau đầu xuân, mọi người đều vội vàng cày bừa vụ xuân, cũng không có thời đốn củi quy mô lớn, cho nên cỏ dại bên trong rừng này mọc lên đặc biệt tốt. Nếu quả thật nuôi thỏ ở đây, vậy trong thời gian rất dài cũng không cán suy nghĩ vấn đề cỏ khô của chúng nó. “Cô nương, sường dốc bên kia ở dưới có gần 20 mẫu ruộng dốc đá ngổn ngang, rất là nhiều đá, chở đi cũng không dễ.” Đại Nha chỉ vào ngoại vi cánh rừng nói. Tống Tân Đồng nhìn nhìn, đúng là như thế. Phiến núi rừng này quả thực giống như Lục Vân Khai nói, đá ngổn ngang đặc biệt nhiều, không dễ khai hoang, còn có rất nhiều hố đá ngổn ngang, còn có dấu vết bị đập qua, đi xuống còn mậu lâu từng mảng từng mảng, xuống chút nữa còn có tiếng nước, hẳn là con lạch nhỏ hắn nói. Cũng không tệ lắm, hơn nữa trên đất hoang mọc đầy cỏ dại, cao chừng một tấc, có chút thậm chí càng sâu, xanh um tươi tốt, nhìn vô cùng tốt. “Lộc cộc…” Đại Nha nhìn trong bụi cỏ, hô to một tiếng: “Cô nương, có gà rừng!” Gà rừng đang trốn trong bụi cỏ sau khi nghe thấy tiếng Đại Nha kêu to thì cả kinh uỳnh uỵch bay lên, chạy đi về chỗ cánh rừng phía dưới. “Vài con, có phải chúng nó ở trong này tạo con hay không.” Tống Tân Đồng đối với tập tính của gà rừng không rõ cho nên hỏi. “Nô tỳ đi xem.” Đại Nha nói xong cũng vọt ra ngoài như gió. Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng nàng ấy hưng phấn, cười cười, giống y như tiểu hài tử vậy, một chút cũng không giống cô gái cổ đại. Tống Tân Đồng tiếp tục đi dọc theo con đường hơi chút bằng phẳng hướng về phương có tiếng nước chảy, đi thời gian uống cạn nửa chén trà mới đến, ở đây một mảnh rêu xanh rậm rạp kề sát cự thạch Đại Sơn, nước trong chính là chảy xuôi từ núi đá phía trên xuống, tạo thành một thác nước nhỏ. Mặc dù không có đồ sộ như nước bay thẳng từ ba nghìn xích xuống, nhưng cũng xinh xắn linh lung, cực kỳ độc đáo. Thác nước nhỏ toàn bộ chảy vào trong đầm nước phía dưới, nước trong suốt thấy đáy, lờ mờ có thể thấy thủy thảo phía dưới cùng với cá trích bơi qua bơi lại phía dưới. Tống Tân Đồng ngồi xổm xuống bên cạnh đầm nước rửa tay, nước lạnh từ từ, vừa lúc rửa đi mồ hôi trong lòng bàn tay, thanh phong phất qua hai má, cực kỳ thoải mái. Ai, nếu như không phải đi chuyến này thì vẫn không thể phát hiện địa phương tốt thích hợp chơi đùa như thế, may mắn thôn dân Đào Hoa thôn không có người nguyện ý khai khẩn cục xương cứng này, nếu không chỗ đất này liền không giữ được. Dùng để nuôi gà nuôi vịt, thật là có chút không nỡ. “Cô nương, sao ngươi lại chạy đến chỗ này?” Đại Nha chạy tới, lại lấy nước hắt lên mặt một phen: “Nước này thật mát, còn rất ngọt.” “Ngươi uống?” Tống Tân Đồng vội hỏi. Đại nha gật đầu: “Ân, ngọt.” Tống Tân Đồng: “Đừng uống nước lạnh, cẩn thận tiêu chảy.” Tuy nước sơn tuyền* sạch sẽ, nhưng vi sinh vật gì gì đó bên trong cũng rất nhiều, không sạch sẽ, không vệ sinh! [*: suối trong núi, mà mình thấy sơn tuyền nghe hay hơn nên để hán việt nhé =]]] “Ta không cẩn thận uống rồi.” Đại Nha xấu hổ cười hì hì: “Hơn nữa thân thể ta rất tốt!” “Vậy cũng đừng uống, phải uống nước được đun qua.” Tống Tân Đồng lại cường điệu lần nữa: “Ngươi bắt được gà rừng sao?” Đại Nha lắc đầu: “Chưa bắt được, cũng không có phát hiện con non, chúng nó nhất định là giao phối ở bên trong, kết quả bị chúng ta dọa chạy.” “…” Tống Tân Đồng vô cùng lo lắng con gà rừng đực kia có thể bị liệt dương hay không. “Cô nương cảm thấy chỗ này thế nào? Có thể nuôi thỏ nhỏ sao?” Đại Nha hỏi. “Có thể, có điều để ta suy nghĩ cụ thể làm thế nào một chút.” Tống Tân Đồng đứng dậy vỗ vỗ cỏ dại trên làn váy, quay người nhìn lại về phía con lạch nhỏ, nếu như muốn nuôi vịt, nhất định phải có nguồn nước, nhưng ở đây thì một cái đầm nước nhỏ cũng không đủ a, hơn nữa nhìn đầm nước nhỏ tốt như vậy bị con vịt bơi qua bơi lại, thả rất nhiều phân ở bên trong, thật sự là ô uế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]