Chương trước
Chương sau
Mùng tám tháng tám, làm lễ thăng quan.
Sáng sớm giờ lành vừa đến, Tống Tân Đồng liền mang theo cặp song sinh mang vò bày thóc gạo tiền tài dẫn đầu đi vào đại viện, người Tạ gia cùng Hà gia theo sát qua đây giúp đỡ chuyển vật dụng đi vào.
Bởi vì hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi thôn dân qua đây ấm phòng, Tống Tân Đồng đem tiền bạc cùng mấy đồ trọng yếu cất kỹ sau đó ra khỏi nhị tiến, đem cổng ra vào khóa kỹ, sau đó đến phòng bếp.
“Tân Đồng, ngươi khóa lại đúng, tốt nhất còn đem mấy thứ tốt ở đại viện trước toàn bộ để phía sau đi.” Hà nhị thẩm đang rửa nồi nói.
“Cũng không có thứ gì tốt, chỉ bày cái bàn đâu.” Tống Tân Đồng xấu hổ cười cười, tăng nhanh động tác trên tay, “Cũng không biết có bao  nhiêu người đến, nấu nhiều gạo như vậy đủ rôi sao?”
Tạ thẩm nói: “Mấy kẻ ham tiện nghi ấy sợ là sẽ phải bìu ríu vợ con đến hết, chúng ta làm nhiều màn thầu hoa màu một chút, nếu ngươi nấu cơm hết cả thì một trăm cân gạo sợ là không đủ, dù sao phân lượng mấy món rau thịt của ngươi cũng rất đầy đủ, mấy người đó ăn thịt thì sao nhớ cơm này được?”
Tống tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải, hơn tám mươi hộ trong thôn, cộng lại có gần tám trăm người tới, trừ những người làm công bên ngoài ra thì chỉ sợ cũng có đến năm trăm người đến.
“Vậy đều dựa vào thẩm.”
“Nơi này có chúng ta rồi. Tân Đồng ngươi mau đi ra gọi thôn dân đi.” Thu bà bà hô.
“Ân.” Tống Tân Đồng xem việc chuẩn bị đã xấp xỉ rồi, lúc này mới tháo tạp dề xuống đi ra đại viện phía trước.
Trước chính sảnh ngoài sân trước có một mẫu đất trống, tất cả đều trải đá bản cho nên vừa ngăn nắp lại sạch sẽ.
Nam tử một nhà Hà nhị thúc giúp đỡ mượn bàn ghế bày ở trong sân, chen chen chúc chúc, bày chừng hai mươi bàn.
“Tân Đồng, như vầy được sao?” Hà nhị thúc hỏi.
“Được, vất vả Hà đại thúc, nhị thúc, còn có mấy ca ca.” Tống Tân Đồng vội nói, “Các ngươi ngồi trước một chút, uống ngụm trà.”
“Không cần, vừa nãy ta thấy Vạn thôn trưởng bọn họ tới, ngươi nhanh đi chiêu đãi bọn hắn, chúng ta đi phòng bếp làm trợ thủ cho mấy thẩm ngươi.” Hà đại thúc bọn họ dẫn một chuỗi nam đinh vòng qua đi vào bếp.
Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh mặc bộ đồ mới, trên mặt tràn đầy vui mừng, “Đi, hai tiểu nam chủ nhân, theo chị đi tiếp khách nào.”
Cặp song sinh che miệng cười rộ lên, “Chúng ta là chủ nhân, chúng ta đi đón khách.”
Tống Tân Đồng khuôn mặt tươi cười đón chào, “Vạn thôn trưởng các ngài đã tới, mau mau thỉnh vào phòng.”
Vạn thôn trưởng đưa tiền biếu vào tay Tống Tân Đồng, sau đó liền đi vào trong.
“Tân Đồng, nhà ngươi này xây thật là khí phái.” Phu nhân thôn trưởng nhìn cái sân rất lớn lại khí phái, “Ơ kìa, mắt ta hoa lên rồi.”
“Cũng không đúng sao, còn trải toàn đá bản xanh đâu, trời mưa xuống cũng không cần lo lắng bị bùn văng dính lên.” Trưởng tức Vạn thôn trưởng thở dài nói, “Thật là tốt.”
“Dưới mái hiên còn có lan can này, thật tốt, chỗ đó còn có vải sọc.”
“Thật xinh đẹp.”
Tiếng tán thưởng nối liền không dứt làm Tống Tân Đồng mở cờ trong bụng, “Mọi người vào nhà ngồi a.”
“Tân Đồng, nhà này của ngươi thật là lớn, hơn mười gian nhà đâu, lại còn đều là gạch xanh mái ngói, phải tốn bao nhiêu bạc a?” Có người hỏi: “Ít nhất phải năm sáu chục lượng đi?”
Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười, không tiếp lời, nàng xây một cái nhà như vậy tiêu hơn ba trăm lượng, còn là Hồng sư phó tiết kiệm cho nàng không ít trên cơ sở tiền bạc.
“Phía sau khóa là cái gì a?” Có người tiến về phía sân sau hỏi.
“Cửa sau.” Tống Tân Đồng nói, “Mọi người mau ngồi trước, đợi chút nữa nhiều người, cũng không mất chỗ, chỉ có thể chờ ăn lần hai.”
Mọi người vừa nghe cũng không hỏi nhiều, vội đi tìm bàn ngồi xuống, có điều đều giọng nói thảo luận về tòa nhà lớn.
Dần dần, trong viện đã ngồi chật người, không ít người đưa tiền biếu qua đây, sau đó lại về nhà đi làm việc, chờ ăn lần hai.
“Tân Đồng, Trương bà từ tới.” Hà Bạch Vân vẫn giúp đỡ đón khách chạy chậm tới, nhỏ giọng nói: “Ngươi có muốn tự mình qua xem hay không?”
Tống Tân Đồng nhìn qua phía bức phù điêu, phát hiện người một nhà Trương bà tử đang ngồi trên ghế bên cạnh, đang hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Ngươi không biết bọn họ đưa tới gì đâu, đưa một chút rau xanh, mà người cả nhà đều tới, xí.” Hà Bạch Vân bất mãn nói.
Người trong thôn có người tới nhiều thì sẽ đưa nhiều một chút.
Có người đưa hai quả trứng, trong nhà tới một hai người.
Có điều cũng không sao, Tống Tân Đồng cũng không trông chờ quà tặng mấy người họ để kiếm tiền, “Không cần xem vào bọn họ, chỉ cần không làm khó chuyện gì là được.”
“Được rồi, ta sẽ nhìn chằm chằm bọn hắn.” Hà Bạch Vân nói: “Còn có mấy đứa nhỏ lục lọi này nọ, may mắn có ngươi nhìn xa, không mở sân sau, nếu không thì xong rồi.”
Tống Tân Đồng cười cười, trong thôn đứa nhỏ còn hơn gấu, sao nàng có thể không đề phòng chứ?
Tống Tân Đồng nhìn nhìn chung quanh, “Ngươi có thấy Lục phu tử đến không?”
Hà Bạch Vân ngây ra một lúc, lúc này mới phản ứng được nàng đang nói tới ai, “Ngươi còn mời Lục tú tài?”
“Ân.” Tống Tân Đồng gật đầu.
“Người Lục gia rất ít tham gia tiệc chiêu đãi trong thôn mở, chỉ sợ hắn sẽ không đến.” Hà Bạch Vân nói.
Thế nhưng hôm qua Lục Vân Khai đã đồng ý, Tống Tân Đồng không cảm thấy hắn là loại người không tuân thủ hứa hẹn ấy, “Ta ra cửa lớn xem trộm một chút.”
Mới vừa ra cửa lớn, Tống Tân Đồng liền thấy Lục Vân Khai ôm một chậu hoa đi tới.
Tống Tân Đồng thầm nói, không hổ là Lục phu tử, đưa lễ đều hơn phẩm vị so với mấy nhà khác.
“Lục phu tử, ngươi đã tới, ta còn muốn lại đi mời ngươi mọt lần nữa đâu.” Tống Tân Đồng nói.
Lục Vân Khai đến gần, đem bồn hoa trong tay đưa cho Tống Tân Đồng, “Cái này đưa cho người.”
Tống Tân Đồng nhìn bồn hoa, ánh mắt sáng lên, kích động đến nhảy lên, “A a a a, Lục phu tử, ngươi thật là phúc tinh của ta a! Ân nhân a!”
Tống Tân Đồng nói năng lộn xộn làm thôn dân bên cạnh không nhịn được nhìn về phía hai người.
Lục Vân Khai thấy nàng kích động như vậy, giơ nắm tay lên đặt bên môi, nhẹ nhàng ho hai tiếng, “Tống cô nương đừng kích động như vậy.”
Tống Tân Đồng lúc này mới phát hiện bản thân kích động đến không có hình dáng gì, ngượng ngùng cười cười: “Đây chính là bảo bối tốt, đa tạ Lục phu tử.”
“Thích là tốt.” Lục Vân Khai hơi gật đầu, cũng không uổng hắn đã tìm ở Lĩnh Nam rất lâu.
Tống Tân Đồng đè nén ý mừng xuống, “Vậy Lục phu tử người trước vào trong ngồi, chờ rảnh ta sẽ cùng Lục phu tử người nói tỉ mỉ về ớt này.”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn cây ớt một cái, quả nhiên là ớt sao, còn thật là trùng hợp.
“Lục phu tử mời theo ta vào.” Tống Tân Đồng dẫn Lục Vân Khai tiến vào phòng khách, sau đó nhỏ giọng nói: “Cách lúc ăn cơ, còn có gần nửa canh giờ, người ngồi uống chén trà trước, nếu cảm thấy buồn chán có thể đi ra sân sau tránh một chút thanh tịnh.”
Lục Vân Khai nâng nâng tròng mắt, thấy thần sắc Tống Tân Đồng không hề khác thường, đáy lòng cười khẽ, đâu có đơn giản thỉnh ngoại nam vào nội viện? Bưng tách trà màu trắng bên tay lên, ôn giọng nói: “Không cần, ta ở đây ngồi một chút là được, Tống cô nương bận việc của ngươi là được.”
“Được.” Tống Tân Đồng ôm bồn ớt đi ra ngoài hai bước lại quay về cười híp mắt nhìn Lục Vân Khai, “Lục phu tử nếu có cần gì liền gọi ta, ngàn vạn đừng khách khí với ta a.”
Tống Tân Đồng hiện giờ thật nhiệt tình, làm người qua đường ngoài phòng khách không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Chẳng qua mấy cái này Tống Tân Đồng cũng không biết, chỉ cảm giác mình nhiệt tình đãi khách, nhất định sẽ làm cho Lục phu tử có cảm giác như ở nhà, sau đó ôm ớt về sau hậu viện, sau khi bố trí tốt mới ra sân, một lần nữa đem cổng khóa lại.
Bên ngoài có không ít người, chẳng qua cũng không có phát giác phía sau có nhà, bề ngoài chỉ là một cửa sau mà thôi, cho nên cũng không có nháo đi sau phía sau này.
Đáy lòng Tống Tân Đồng kích động vì ớt, Hà Bạch Vân lại chạy tới, hô lớn về phía nàng: “Tân Đồng, lại có khách nhân đến, còn cưỡi đại mã tới.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.