Ba năm sau, lại là đầu xuân, tin chiến thắng theo cỏ xanh thừa dịp xuân phong mà một đường theo biên quan rơi vào tai thiên tử.
Thiên tử mừng rỡ, thiết yến quần thần khắp chốn vui mừng.
Tú Tài vẫn là Tú Tài kia, không trúng cử cũng chẳng thành gia, ngược lại an phận mở một hiệu thuốc bắc. Thương binh sống sót sau trận chiến trở về từ chiến trường, Tú Tài luôn tặng một chút dược liệu, còn hỏi tình hình biên quan. Người trở về chính là què quặt rồi, cùng với chết cũng không sai biệt lắm, ngược lại làm cho người ta ngạc nhiên, cư nhiên còn có thể chịu đựng mà trở về.
Lý Tú Tài luôn ngóng trông binh lính thanh tú kia có thể trở về, trở về so với chết trên chiến trường vẫn hơn. Có khi y cảm thấy, cho dù là trở về không còn lành lặn thì vẫn may mắn hơn là không trở về, ít nhất so với việc người chết không thấy thi thì may mắn hơn nhiều.
Hết năm thứ hai, có một gã binh hoàn toàn thay đổi được đưa về nhà, Tú Tài nhìn gã phát hiện gã ôm trong lòng một bình kim sang dược nát bấy, Tú Tài để sát vào ngửi ngửi, biết đây chính là loại dược của mình làm. Binh lính mù, nhưng dù sao vẫn còn sống, gã nghe tiếng của Tú Tài, bật cười: “Tiểu Tú Tài, ta nhớ rõ trước kia ngươi nói ta mặt rỗ không cần soi gương. Bọn họ nói mặt của ta bị thương đến mức nương cũng chẳng nhận ra nữa, cái này không tính là mặt rỗ nữa đi!”
Tú Tài nhè nhẹ run, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tai-duc-thuong-binh/92737/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.