Trong một căn phòng màu khói, trên chiếc giường gỗ với grap trải màu đen, cóhai người trần trụi dưới tấm chăn bông, chàng trai mở mắt, chăm chú nhìn từng nét trên gương mặt của cô gái đang ngủ say trong lòng mình, nhếchmép, nghĩ thầm: ‘Cũng không tệ. Có cô nhóc này bên cạnh, cuộc sống cũngbớt nhàm chán’.
Anh cũng không còn trẻ, gia đình cũng nhiều lầnhối thúc chuyện hôn nhân, Diệp Lam Anh cũng giới thiệu Đồng Ngân Vy choanh, nhưng anh cảm thấy cô gái này quá tẻ nhạt.
Anh biết DươngNgọc Vân từ lúc cô nhóc còn tiểu học, lần đầu tiên anh gặp cô, anh không muốn nhớ lại nữa, anh nhìn cô vượt qua nghịch cảnh, dần trưởng thành,cố chấp chạy theo sau Diệp Lam Anh. Vì Diệp Lam Anh mà chưa bao giờ choanh sắc mặt tốt. Rõ ràng chỉ là sự phụ thuộc từ nhỏ thế mà lại hiểu sailệch là tình yêu. Ngu ngốc. Xem như anh tốt bụng, giúp đồ ngốc này điđúng đường. Anh tuyệt đối không thừa nhận gần mười năm nay anh luôn bấtgiác để tâm đến cô nhóc, âm thầm bảo hộ cô. Tất cả anh đều vịn vào lýdo: Cuộc sống quá nhàm chán.
Anh cong môi cười, hôn lên trán cô,phát hiện làn mi cô gái khẽ động, hai đầu chân mày nhíu lại, thân thểhơi cựa quậy, anh lập tức nằm xuống, nhắm mắt, thở đều như vẫn ngủ.
Dương Ngọc Vân mơ màn mở mắt, cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân mỏi mệtvô lực. Khoan đã. Có gì đó sai trái. Cô cứng người, không dám cử động,cô đang ở trong một căn phòng xa lạ, ghê tởm hơn là cô đang trần trụinằm trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tac-gia-thanh-nu-phu/68101/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.