Lam Anh lẽo đẽo theo sau Liễu Chi và Hoa Thần cho đến khi bọn họ vào xe, cô cũng lật đật vào theo nhưng cơ thể cô xuyên qua xe, không ngồi vào được, chân tuy không chạm được đất nhưng cũng chả giúp ích được gì, cô nghĩ nếu như ma thực sự có năng lực như trong truyền thuyết và mấy bộ phim truyện hay nói thì cô hẳn là một con ma vô dụng nhất. Cô lướt bộ trên đất cũng thấy rất mệt mỏi.
Lam Anh thất thiểu quay trở về. Lương Cảnh Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt vô cùng tập trung.
“Ông xã, anh về phòng nghỉ ngơi đi.” Lam Anh đến gần nói, lại nhớ ra anh không thể nghe thấy, cô thở dài rồi cũng đứng yên lặng ngắm nhìn anh.
“Ông xã anh gầy đi nhiều quá.”
“Ông xã anh thật ngốc.”
“Ông xã....” Cô lẩm bẩm, lải nhải bên tai anh rồi lại thở dài.
“Sinh rồi. Sinh rồi.” Giọng Dương Ngọc Vân truyền đến. Lam Anh vội vã đi đến cửa phòng sinh. Xuyên thẳng vào bên trong. Mẹ kiếp, ít ra có thể xuyên tường được, xem ra cũng có chút giống ma rồi. Nhìn thấy Đồng Ngân Vy và công chúa nhỏ của cô ấy đều bình an, cô nhoẻ miệng cười, vui mừng thay cho họ. Nếu cô cũng có thể như họ thì tốt quá.
Cô xoay người lướt đến phòng hai bảo bối của mình. Lương Cảnh Hàn cũng đã đi đến đấy, bà nội Lương không biết đã đi đâu. Cô nghe thấy anh đứng gần nôi của hai đứa bé lẩm bẩm:
“Rồi gia đình bốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tac-gia-thanh-nu-phu/2786647/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.