Dù thế nào ta vẫn gọi cô ấy là Lam Anh nhé! Chỉ người thân ở thế giới thật mới gọi cô ấy là Ngạn Nghê.
Lam Anh cảm thấy cô đang trôi vào miền vô định, xung quanh tối đen, nơinày...có chút quen thuộc. Thần thức? Cô thoát ra khỏi cơ thể Ngạn Nghêrồi. Cảm giác nhẹ nhõm nhưng mất mác đan xen. Cô vừa muốn trở về để ởcạnh cha mẹ, lại vừa không muốn xa Lương Cảnh Hàn, hơn nữa cô vẫn cònchưa nhìn thấy hai đứa con của cô. Lúc nhận thức được cô trở về thân thể Ngạn Nghê, mới đầu cô đã mừng như điên, cố mở mắt để được nhìn thấy mẹ, nhưng lúc nghe bác sĩ nói rằng cô sẽ tỉnh lại, cô đã rất lo sợ, nếu côtỉnh lại, có phải hay không mãi mãi cô cũng không thể gặp lại chồng concô. Vì vậy mà cô ra sức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi thể xác Ngạn Nghê,vùng vẫy đến mệt mỏi, cô mất dần ý thức, rốt cuộc hiện tại cô lạc đếnvùng thần thức.
Mặc dù vẫn chưa thể vào thăm được, nhưng mỗi ngày bọn Dương Ngọc Vân, LiễuChi, Lê Yên và Đồng Ngân Vy mỗi ngày đều đến thăm hai đưa bé rồi lạisang nhìn Lam Anh một chút
“Ngân Vy, con cũng sắp sinh rồi, nên ở nhà nghỉ ngơi mới tốt.” Bà nội Lương vẫn bị ám ảnh chuyện sinh con củaLam Anh nên nhìn Đồng Ngân Vy mà lo lắng. Bà nhìn Đồng Ngân Vy còn liễuyếu đào tơ hơn cả Lam Anh nhà bà. Dương Kỳ Phong đang đứng hầu cạnh bàxã nhà mình, nghe vậy, hảo cảm đối với bà nội Lương đột nhiên tăng vọt.So với bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tac-gia-thanh-nu-phu/2786643/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.