Editor: Miu
Sở Thanh Linh sửng sốt, nhăn mày nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang cười : "Vì cái gì?"
"Nàng đã cứu ta, ta còn chưa báo đáp nàng, sao có thể để nàng trở về?" Đông Phương Thiểu Tư cười, bước về phía trước, "Ở lại đây mấy ngày để ta báo đáp nàng, không tốt sao? Ta sẽ phái người báo tin cho người nhà của nàng."
Sở Thanh Linh chợt nhớ tới câu nói nửa đùa nửa thật của Đông Phương Thiểu, lấy thân báo đáp. Nhìn bóng lưng của Đông Phương Thiểu Tư bóng lưng, Sở Thanh Linh cười nhẹ nhàng lắc đầu, mình đúng là mắc bệnh thần kinh, sao có thể liên tưởng đến chuyện đó được chứ?
Đông Phương Thiểu Tư thấy Sở Thanh Linh không đi theo mình, dừng bước quay đầu lại: "Thanh Linh, tới đây"
Sở Thanh Linh nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đông Phương Thiểu Tư, không kiềm chế được bản thân vọi vàng chạy theo. Nam nhân ở trước mắt nàng nhìn không thấu, dù nàng cố gắng đến mấy cũng không hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Đoán cũng không ra bước kế tiếp hắn muốn làm gì. Hắn là một nam nhân vô hình, lúc ẩn lúc hiện. Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang di chuyển với tư thế siêu nhiên, có chút cảm thán. Tại sao ông trời lại ưu ái hắn như vậy.
"Thanh Linh." Đông Phương Thiểu Tư khẽ gọi, ngay sau đó bàn tay nhỏ nhắn của Sở Thanh Linh rơi vào lòng bàn tay to lớn của Đông Phương Thiểu Tư, vẫn cái cảm giác lành lạnh khiến nàng không được thoải mái.
"Ta nên gọi ngươi là gì? Vương gia?" Sở Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/175278/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.