“Thế giới này, còn có điều gì đáng giá cho ta tin tưởng đây?” Dạ Mặc Hiên đứng trong bóng đêm tối đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười yếu ớt lạnh lẽo. Có lẽ, cho tới bây giờ cũng chưa có bất kỳ kẻ nào đáng giá để tin tưởng. Muốn nhất là gì chứ? Tại sao trong tim lại trống không? Dạ Mặc Hiên nhìn bóng đêm lạnh bạc, tự nhiên cười một tiếng, rũ ống tay áo rộng, xoay người biến mất ở cuối hành lang.
“Thanh Cát, đi tìm quốc sư đến cho trẫm.” Dạ Mặc Hiên một mình đi trong hành lang trống rỗng nhàn nhạt nói qua với không khí yên lặng trước mắt.
“Dạ, Hoàng thượng.” Từ chỗ tối là âm thanh trả lời của Thanh Cát, tiếp sau đó là một tiếng gió rất nhỏ rồi không có động tĩnh gì nữa.
“Hắc Vũ, ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm rồi sao?” Đôi mắt Dạ Mặc Hiên dần trầm xuống, quả đấm dần dần nắm chặt, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Dạ Mặc Hiên từ từ đi tới thư phòng, trên hành lang ánh đèn kéo bóng lưng của hắn rất dài rất dài. Đêm đã khuya, nhưng tinh thần Dạ Mặc Hiên vẫn rất tốt, không có chút buồn ngủ nào.
Từ từ đi tới trước cửa thư phòng, chợt nghe được một chút tiếng cười nhẹ, thì ra là hai cung nữ đang cười đùa ở cửa. Dạ Mặc Hiên không nói gì, chỉ từ từ đi tới gần hai người, khi hai người thấy bóng mờ dưới chân mới chấn động, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn hai lqd người đang sợ hãi, không để cho hai người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606622/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.