Chương trước
Chương sau
Hắc Vũ nhẹ nhàng mở cửa sổ lộn vòng vào phòng của Đông Phương Thiểu Tư, trong nháy mắt mới vừa vào phòng, một vật thể lạnh lẽo đặt lên cổ họng của hắn, tiếp theo là một âm thanh lạnh lẽo: "Đừng nhúc nhích."
Sau đó, trong phòng sáng lên. Trong phòng có hai người ngồi ở trước bàn lạnh lùng nhìn Hắc Vũ, mà Lãnh Ngự Phong cầm kiếm kề sát cổ họng của Hắc Vũ. Nếu như Hắc Vũ nhúc nhích một chút, mũi kiếm sắc bén kia sẽ phá vỡ cổ họng của hắn.
"Ngươi là ai?" Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nhìn Hắc Vũ.
"Đông Phương Thiểu Tư, có người bảo ta tới tìm ngươi." Hắc Vũ không trả lời vấn đề của Đông Phương Thiểu Tư mà nhàn nhạt phun ra một câu.
Dứt lời, sắc mặt mọi người khẽ biến đổi, Lãnh Ngự Phong càng kề sát kiếm trong tay vào cổ họng của Hắc Vũ.
"Các ngươi dùng thái độ như vậy đối với người giúp đỡ các ngươi sao?" Hắc Vũ hừ lạnh một tiếng.
"Quốc sư đại nhân, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Lãnh Ngự Phong không tiếp tục vòng vo, mà trực tiếp làm sáng tỏ thân phận của đối phương.
"Nàng bảo ta tới tìm các ngươi, các ngươi tiếp ứng ở bên ngoài, ta sẽ đưa nàng ra ngoài." Hắc Vũ cũng không nói nhảm nữa, nói thẳng mục đích ra.
"Cái gì? Nàng?" Lãnh Ngự Phong kinh ngạc.
Mà Đông Phương Thiểu Tư chợt luống cuống đứng lên, nhìn chằm chằm vào Hắc Vũ: "Thanh Linh sap?"
"Ngươi vẫn chưa đến nỗi ngu ngốc." Hắc Vũ khịt mũi, nhớ lại chuyện Sở Thanh Linh nói hắn ngu ngốc.
"Ngự Phong, buông hắn ra." Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt ra lệnh, tiếp đó nói với Hắc Vũ: "Ngồi xuống rồi nói."
"Các ngươi ở ngoài cung tiếp ứng, ta sẽ đưa nàng bình an ra cung. Phải nhanh một chút."Hắc Vũ trầm giọng nói.
"Tại sao bọn ta phải tin tưởng ngươi?" Lãnh Ngự Phong hừ lạnh một tiếng, nhíu mày, "Bây giờ hình như ngươi là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng? Có lý do gì hơn nửa đêm tới đây nói muốn giúp chúng ta, chúng ta phải tin ngươi thế nào đây? "
"Ngươi sai lầm rồi, ta không phải giúp ngươi, mà là giúp Mặc Hiên." Hắc Vũ cau mày nhìn nam tử trước mắt tràn đầy sự thù địch.
"Nói thời gian địa điểm." Đông Phương Thiểu Tư không quan tâm đến sự kì lạ của Lãnh Ngự Phong, mà trực tiếp hỏi Hắc Vũ.
Hắc Vũ cau mày, nhìn ánh mắt lạnh lẽo này của Đông Phương Thiểu Tư chợt hơi hiểu sao hắn có thể ngồi lên vị trí Nhiếp Chính vương, tâm tư của nam nhân này quá sâu!" Sau khi đến Kinh Thành, ta sẽ sắp xếp." Hắc Vũ trầm giọng nói, "Nếu như muốn liên lạc với ta, đến gian hàng thứ năm trong kinh thành tìm chủ tiệm là được."
"Được. Ngươi đi đi." Đông Phương Thiểu Tư phất tay cho Hắc Vũ rời đi.
Hắc Vũ nhìn Đông Phương Thiểu Tư vẫn đeo mặt nạ như cũ, thật ra thì hắn rất muốn nhìn thử gương mặt dưới lớp mặt nạ kia, có yêu nghiệt như trong tin đồn hay không.
Đợi sau khi bóng dáng của Hắc Vũ biến mất ở cửa sổ, Lãnh Ngự Phong thu vũ khí lại với lẩm bẩm Đông Phương Thiểu Tư: "Thiểu Tư, sao thả hắn đi? Ngươi tin tưởng hắn sao? Bây giờ hắn là người của Hoàng thượng mà."
"Ngươi thử suy nghĩ tình trạng của Thành Hạ quốc bây giờ đi." Đông Phương Thiểu Tư chỉ lạnh nhạt nói một câu, vươn tay lột mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt đến kinh ngạc.
Lãnh Ngự Phong di chuyển con ngươi, suy tư một hồi lâu mới giựt giựt khóe miệng: "Đúng vậy, nếu như lập một nữ tử không rõ thân phận làm hậu, cục diện này đối với hoàng thượng mới lên ngôi mà nói khẳng định rất rối loạn."
"Người vừa rồi không hề xưng Hoàng thượng, mà gọi thẳng tên của người đó." Đông Phương Thiểu Tư tiếp tục nhàn nhạt nói, vậy mà chỉ hai câu nhàn nhạt đã nói rõ ra hết tình hình thực tế.
Lãnh Ngự Phong tức cười, người có thể trực tiếp gọi tên hoàng thượng, nhất định thân phận không đơn giản, có quan hệ không giống bình thường với hoàng thượng. Lãnh Ngự Phong nhìn Đông Phương Thiểu Tư bằng ánh mắt kì lạ, tại sao lần nào nam nhân này cũng suy nghĩ nhanh hơn mình, nghĩ sâu xa hơn mình đây? Chỉ có thể nói hắn là là một nam nhân táo bạo. Đúng! Táo bạo hơn! Ở trong lòng Lãnh Ngự Phong tự an ủi mình.
"Tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi. Chờ đến Kinh Thành rồi nói." Đương nhiên Đông Phương Thiểu Tư không biết suy nghĩ trong lòng của Lãnh Ngự Phong, đứng dậy đi tới chậu nước rửa mặt mình rồi nói, "Các ngươi cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Thiểu Tư, ngươi tin tưởng người kia sao?" Cuối cùng Y Tiên cũng mở miệng.
"Không tin." Đông Phương Thiểu Tư trả lời.
"Vậy ngươi còn. . . . . ."Lãnh Ngự Phong thất thanh kêu lên.
"Tuỳ cơ ứng biến (*)." Đông Phương Thiểu Tư ném ra một câu.
(*): Tuỳ cơ ứng biến: hành sự theo hoàn cảnh, xem tình hình mà hành động
"Tiểu tử, ngươi có chừng mực là tốt rồi." Y Tiên gật đầu một cái tán thưởng nói xong cũng đứng dậy chuẩn bị lui ra ngoài.
Hắc Vũ ra khỏi khách sạn rồi lao đi trong bóng đêm, khóe mắt khẽ nhìn về phía sau, ánh mắt âm trầm. Lên xuống, đến một ngõ tối tĩnh lặng.
"Đi ra đi." Hắc Vũ vắt tay chéo sau lưng nhàn nhạt nói trong bóng đêm.
"Tham kiến quốc sư đại nhân." Mấy người áo đen xuất hiện ở sau lưng Hắc Vũ.
"Lá gan rất lớn, dám theo dõi đến trên đầu ta." Giọng nói của Hắc Vũ không mang theo một tia cảm xúc khiến mọi người hơi lo lắng.
"Quốc sư đại nhân tha tội, chúng tiểu nhân chỉ phụng mệnh của Hoàng thượng" Người áo đen cầm đầu khổ sở nói.
"Như vậy, ta cũng không nên làm khó dễ các ngươi." Hắc Vũ quay đầu mỉm cười nhìn mọi người, "Các ngươi cũng cực khổ rồi, đứng lên đi."
"Quốc sư đại nhân ~~" các người áo đen tỉnh táo lại, cũng chuẩn bị đứng dậy, sau một giây tất cả đều trừng lớn mắt. Cổ họng phát ra âm thanh khan nhẹ, giữa không trung là một vòng cung đỏ tươi chói mắt. Trong nháy mắt vũ khí lạnh lẽo xẹt qua cổ họng của mọi người, không cho bọn họ có cơ hội phản ứng.
Các người áo đen trừng lớn mắt, duỗi ngón tay ra chỉ về phía quốc sư, khi bọn họ ngã xuống, con mắt trợn to kia không hề nhắm lại. Cứ chết không nhắm mắt như vậy, cuối cùng cũng không hiểu được tại sao quốc sư đại nhân lại đánh lén vào phút cuối. Coi như phụng mệnh hoàng thượng theo dõi quốc sư đại nhân, nhưng quốc sư đại nhân biết được bọn họ chỉ là do tuân mệnh của hoàng thượng, tội không đáng chết.
Hắc Vũ thu hồi sáo ngọc trong tay, lạnh lùng nhìn mấy người nằm trên đất chết không nhắm mắt, xoay người, dưới chân nhẹ nhàng lướt đi. Nhưng trong lòng thì nặng nề, Mặc Hiên phái người theo dõi hắn! Hiên tại hắn cảm thấy không còn tin tưởng mình sao? Hắc Vũ cau mày, mặc kệ ra sao, cũng làm cho người khác không thể yên tâm.
Trong phủ Nhân vương của Thương Châu quốc.
"Vương gia, khi nào đưa ta trở về Bắc Thần quốc? Vì sao còn chưa tìm được Y Tiên?" Đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Khinh Trần là công chúa Mỹ Chân, trên mặt nàng không che giấu được sự nóng nảy. Mặc dù vết sẹo trên mặt không còn rõ rang như trước kia, nhưng vẫn làm cho người nhìn kinh hãi.
"Không vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau. Chẳng lẽ không phải ngươi muốn cho nam nhân kia một kích trí mạng sao? Hắn làm cho ngươi sống không bằng chết, chẳng lẽ ngươi dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy?" Hoàng Phủ Khinh Trần nhấp một ngụm trà thong thả ung dung nói.
"Ta sắp đợi không nổi nữa rồi." Công chúa Mỹ Chân ngoan độc cắn môi, vừa nghĩ tới con tiện nhân thế thân đang hưởng thụ tất cả những gì mình nên có, lòng của nàng không nhịn được bốc hoả. Hận hiện tại không thể cào nát mặt con tiện nhân đó, đổ nước tương để cho ả ta vĩnh viễn trở thành mặt đen, rồi đày ả ta ra biên ải làm nô suốt đời, còn phải tìm một bầy súc sinh cường bạo ả ta! Con tiện nhân kia dám phản bội mình, còn làm mặt của mình thành như vậy. Công chúa Mỹ Chân từ từ sờ lên mặt của mình, trong mắt càng hung ác. Còn tên nam nhân lãnh khốc đó, đối với mình như thế. Chỉ là đả thương nữ nhân kia mà thôi, đã làm cho mình trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười nhìn sắc mặt của công chúa Mỹ Chân này âm tình bất định, đương nhiên hiểu được nàng ta đang suy nghĩ gì. Nhưng đây chính là kết quả hắn muốn, nữ nhân trước mắt này càng hận hắn ta, màn kịch phía sau lại càng đặc sắc. Xem ra Dạ Mặc Hiên có chỗ dựa rồi, đắc tội mình, cũng không muốn liên minh với mình. Rốt cuộc hắn ỷ vào cái gì đây? Không có bất kỳ tin tức hữu dụng nào truyền đến. Bên Bắc Thần quốc, nữ nhân ngu xuẩn trước mắt này là lá bài chủ chốt ngoài ý muốn của mình, nhất định phải lợi dụng thật tốt.
"Y Tiên đã đến Thành Hạ quốc, công chúa yên tâm, rất nhanh Y Tiên sẽ tới. Chỗ phụ vương của ngươi ta đã sớm phái người đưa tin qua. Nhưng mà, không tự mình bản thân ngươi nói cho hắn biết mọi chuyện, chỉ sợ hắn sẽ không tin tưởng." Hoàng Phủ Khinh Trần cười ôn hoà.
"Cái này dễ thôi, ta sẽ viết một phong thư, chỉ có ta với phụ vương mới biết chuyện." Công chúa Mỹ Chân cau mày gật đầu, vốn định trị lành cả khuôn mặt mới thông báo cho phụ vương, nhưng mà bây giờ mình không thể chịu đựng được nữa rồi !
"Người giả mạo ngươi là Thanh Liên nha hoàn thân cận của ngươi đúng không?" Hoàng Phủ Khinh Trần từ từ nhấp một ngụm trà rồi nói, "Ngươi phải xác định điều ngươi viết xác thực chỉ có ngươi và ngươi phụ vương mới biết. Hẳn nàng ta hiểu rõ ngươi như long bàn tay?"
Công chúa Mỹ Chân lậo tức biến sắc, có chút chán chường ngồi xuống. Thanh Liên không chỉ biết mọi chuyện của nàng, có chuyện thậm chí còn là do Thanh Liên thay mặt mình làm mà mình còn không biết.
"Suy nghĩ cẩn thận." Hoàng Phủ Khinh Trần không hề nóng nảy nhắc nhở công chúa Mỹ Chân.
"Nếu bây giờ phụ vương ở trước mặt của ta, ta vừa nói chuyện hắn nhất định có thể nghe ra giọng nói của ta." Công chúa Mỹ Chân cắn môi không cam lòng nói.
"Vậy nha hoàn Thanh Liên của ngươi có thể bắt chước giọng nói của ngươi không?" Hoàng Phủ Khinh Trần hỏi vấn đề khiến công chúa Mỹ Chân nhức đầu.
"Có. Trước đây rất lâu ta trốn ra cung chơi đều để cho ả ta giả dạng ta nằm trên giường bệnh, tất cả mọi người đều bị gạt." Công chúa Mỹ Chân cắn môi gần như không còn chút máu, từ từ do dự nói "Thậm chí cũng lừa gạt phụ vương."
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn vẻ mặt không cam lòng của công chúa Mỹ Chân thì trong lòng khinh bỉ, nữ nhân ngu xuẩn như vậy, khó trách bị người khác tính kế đánh tráo.
"Có!" Công chúa Mỹ Chân chợt vui mừng nhướng mày đứng lên, "Có một việc con tiện nhân đó tuyệt đối không biết."
"Vậy thì rất tốt, mời công chúa viết thư thôi." Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt gật đầu ý bảo người hầu đi lấy giấy viết tới.
Hoàng Phủ Khinh Trần đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc. Đông Phương Thiểu Tư, bây giờ chắc ngươi đã đến Thành Hạ quốc rồi? Ngươi sẽ mang nàng ra ngoài như thế nào đây?
"Vương gia, ta viết xong rồi." Một lát sau công chúa Mỹ Chân buông bút xuống, mừng rỡ nói với Hoàng Phủ Khinh Trần.
"À. Làm phiền công chúa rồi." Hoàng Phủ Khinh Trần xoay người đi tới bên cạnh công chúa Mỹ Chân, mỉm cười nói, "Xin công chúa yên tâm, ta sẽ lập tức sai người đưa thư ra ngoài. Xin công chúa đợi tin tức tốt."
"Đa tạ Vương gia." Công chúa Mỹ Chân nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong mắt đầy hi vọng, "Còn phải đa tạ Vương gia mấy ngày nay đã chăm sóc cẩn thận."
"Chuyện nên làm mà thôi." Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười gật đầu, "Như vậy, công chúa nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ nhanh chóng phái người tìm được Y Tiên."
"Ừ. Làm phiền Vương gia." Trong mắt công chúa Mỹ Chân đều là cảm kích, nam tử tuấn mỹ trước mắt này đối với tướng mạo xấu xí của mình không có bất cứ ghét bỏ gì, mà dung hết sức giúp đỡ mình. Nếu như, chờ mặt của mình lành lại, mình nhất định lấy hết dũng khí nói với hắn. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.