"Nội thương nặng nề! Sao lại thế này?!" Sở Thanh Linh lqd thất thanh kêu lên, trong giọng nói đều là nóng ruột và quan tâm.
"Không có việc gì." Dạ Mặc Hiên nhẹ nhàng lắc đầu cười ý bảo bản thân không có việc gì.
Sở Thanh Linh cắn môi, nàng không tin, sao có thể không có chuyện gì, nội thương nghiêm trọng như vậy, nhất định phải điều tức thật tốt.
Thanh Cát nhìn nụ cười tự đắc của hoàng thượng cùng vẻ mặt ân cần lo lắng của Sở Thanh Linh, trong lòng không khỏi nổi lên hàn ý, lại len lén quan sát hoàng thượng trẻ tuổi lần nữa. * Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn * Thật là người ngoan độc! Thì ra lần trước để mình đả thương hắn chính là vì nữ nhân này! Hắn không chỉ ác độc với người khác, ác độc với mẹ ruột mình, mà còn ác độc với chính bản thân mình như vậy. Người như vậy, chắc chắn trong tương lai sẽ là bá chủ!
Dạ Mặc Hiên nhìn Sở Thanh Linh ở trước mặt đang lo lắng, nở nụ cười. Có lẽ, vốn không cần dùng thuốc cũng được.
Sở Thanh Linh không hổ đã học rất nhiều thứ từ Y tiên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền điều chỉnh lại thân thể Dạ Mặc Hiên. Khi Dạ Mặc Hiên bận rộn chính sự, một mình Sở Thanh Linh an tĩnh lại chăm chú nhìn bầu trời, nhớ Đông Phương Thiểu Tư. Nhớ tới nam nhân kỳ cục tính khí con nít, không tìm thấy mình nhất định rất tức giận lo lắng rồi? Đã nhờ Mặc Hiên đưa thư cho Y tiên báo với chàng mình đang ở đây, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606611/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.