Editor: ChiMy
Một đêm này, Đông Phương Thiểu Tư chưa chợp mắt, vẫn ngồi ở bên giường chăm sóc cho Sở Thanh Linh cả đêm. Thẳng đến khi bình minh, nhìn thấy Sở Thanh Linh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lờ mờ tia máu của Đông Phương Thiểu Tư mới hiện lên sự yên tâm mỉm cười.
“Thiểu Tư ~~~” Sở Thanh Linh vẫn còn hơi suy yếu vô lực, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Thiểu Tư nhìn mình, trong lòng Sở Thanh Linh run lên. Chẳng lẽ hắn cứ ngồi như vậy ở bên giường mình một đêm sao?
“Nàng tỉnh rồi, còn đau không?” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng cầm tay của Sở Thanh Linh dịu dàng hỏi.
“Không đau, ngươi, một đêm không ngủ sao?” Sở Thanh Linh phức tạp nhìn Đông Phương Thiểu Tư nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, ngủ không được, muốn nhìn nàng. Sợ nàng lại bị đau.” Đông Phương Thiếu Tư nhìn thật sâu vào mắt Sở Thanh Linh, cũng không chút che giấu tâm tư của mình.diễnđàn✪lê✪quýđônn
“Ta không sao .” Sở Thanh Linh suy yếu cười cười.
“Vậy nàng có muốn ăn chút gì không? Ta phân phó hạ nhân nấu chút cháo cho nàng.” Đông Phương Thiểu Tư yên lòng, cười hỏi.
“Cháo trứng muối với thịt có được không?” Sở Thanh Linh cũng mỉm cười yêu cầu.
Nhìn Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười, trong lòng Sở Thanh Linh ấm áp.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy làm sai người chuẩn bị thức ăn, đến khi cháo mang lên, lại tự tay đút Sở Thanh Linh ăn rồi mới yên lòng.
“Ngươi, có mệt hay không? Có muốn nghỉ ngơi không?” Sở Thanh Linh ăn
cháo xong rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606573/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.