Thân thể nho nhỏ của Vũ Nặc run lên, cuối chỉ lộ ra một nụ cười khổ sở.
“Vâng!” Hai nam nhân khom lưng cúi đầu cung kính trả lời, sau đó một trong hai nam nhân chậm rãi đi tới, thận trọng đem Vũ Nặc bế lên.
Liệt Diễm đau lòng nhìn Vũ Nặc, cuối cùng vẫn là một câu cũng không nói, lúc này hắn mở miệng cầu xin tha thứ, vì Vũ Nặc nói cái gì đó, chỉ sợ sẽ làm Lãnh Thiên Dục hận muốn đem Vũ Nặc tổn thương thảm hại hơn.
Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng phẫn hận không gì sánh được, không có chứng cứ, lúc này nói cái gì, đều là chọc giận Lãnh Thiên Dục, làm cho hắn giận chó đánh mèo lên Vũ Nặc.
Thân thể nho nhỏ của Vũ Nặc bị nam nhân kia ôm, cô quay đầu bi thương nhìn Lãnh Thiên Dục, mắt hắn lạnh như băng nhìn cô, trong đó không có một chút tình cảm.
Cuối cùng cũng ra mật thất, nam nhân ôm cô đi mấy bước, cô mới biết được, nguyên lai mật thất nằm ngay trong căn phòng của Lãnh Thiên Dục, cô rũ mắt xuống, làm Đường chủ La Sát Đường Dạ La Sát, hắn có mật thất của riêng, không kỳ quái chút nào, chỉ là trước giờ cô không biết thôi.
Nam nhân ôm cô nhìn sắc mặt cô trắng bệch, có vẻ như như muốn hôn mê, nhẹ giọng ở bên tai cô nói: “Vũ Nặc tiểu thư, cô nghìn vạn lần đừng ngủ, tôi lập tức dẫn côi đi y viện, cô kiên trì một lát.”
Vũ Nặc nhẹ nhàng cười khổ, ngước mắt nhìn người nam nhân kia, tuyệt vọng cầu khẩn nói: “Van
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-cua-tong-giam-doc-ac-ma/183231/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.