Edit: Quan Vũ.
"Anh không còn lời nào để nói thôi."
Trình Tín Chi không phản bác được, trực tiếp bỏ qua, đi mở cửa xe.
"Tôi nói này sao mà anh——" Câu còn chưa dứt, thì đã bị nhét cho một người phụ nữ đã bất tỉnh nhân sự, cái mũi Quan Ngải rất thính, là hơi rượu, "Khiếp, chị ta uống bao nhiêu rượu thế vậy."
"Khuya rồi, cô ấy uống không ít đâu, đưa cô ấy đi nghỉ đi."
Bàn giao xong, Trình Tín Chi đóng cửa, đẩy cần gạt đi luôn.
"Này này, tôi còn chưa nói xong mà, muốn bỏ trốn à."
Giọng nói oang oang, vang vọng khắp trong ban đêm yên tĩnh, chỉ là người đàn ông kia đã nghênh ngang lái xe đi mất tiêu rồi.
Quan Ngải khẽ rủa cho một cái, bèn cam chịu số phận đi đưa cái người phụ nữ bất tỉnh nhân sự đi nghỉ.
"Quan Hân." Đẩy đẩy người phụ nữ say rượu, chẳng phản ứng gì hết, "Say thật rồi à? Như vậy thì cũng không giống chị lắm."
Người phụ nữ này, Quan Ngải còn không biết? Tửu lượng kia, chuốc cho mấy gã đàn ông say ngửa ra chứ không nói chơi, cơ mà say thành cái điệu này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết:
Tim đau, lòng đau, mà thân cũng đau.
Trước kia, mỗi khi Quan Ngải rảnh rỗi đến phát khùng luôn luôn tưởng tượng, nếu một ngày nào đó cái người phụ nữ kiêu ngạo như Quan Hân mà thất tình, cô chắc chắn phải giơ tay lên hô hào vui vẻ: Ông trời mở mắt rồi.
Nhưng mà bây giờ... Vui đâu không thấy còn chưa nói, mà trong tim giống như có một tảng đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514550/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.