Edit: Quan Vũ.
Ngày tháng 8 cảnh sắc tươi đẹp, bệnh viện, dường như lại mù mịt khắp nơi. Chính là giờ giữa trưa khi Mặt Trời lên đỉnh, nhưng ánh Mặt Trời sáng rực không thể chiếu vào một chỗ âm u lạnh lẽo nào đó.
Tả Thành không thích ánh Mặt Trời, chỉ yêu thích màu đen, trong phòng bệnh tối đen, rèm cửa không được vén lên, trên cửa sổ, đóa Tulip màu đen đã không được đón nắng từ rất lâu rồi, hơi hơi u ám nhạt màu.
Mùi nước khử độc gay mũi lan tràn, trước giường, Quan Hân không chớp mắt nhìn người đàn ông trên giường, cứ ngây ngô nhìn mãi nhìn mãi, chẳng qua là thi thoảng mi mắt lại rung động, giống như bươm bướm muốn tung cánh, mi mắt rũ xuống thành bóng màu xám đen mờ nhạt, mang chút màu sắc mệt mỏi uể oải.
Cả một buổi tối, tầm mắt đã rã rời tự bao giờ, mà nhìn như thế còn chưa đủ? Cô cười khổ, nhưng vẫn chống cằm nhìn người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt như sương mờ, xa cách người khác cả ngàn dặm. Đôi mi dài của anh không hề giống như tính khí lạnh lùng cứng rắn của anh ta, mà lại dày mềm mại, thật dài, như thế lại khiến Quan Hân bắt đầu nhớ đến những từ ngữ đáng yêu này. Chỉ là nếu như đôi mắt như thế mở ra, thì lại như băng ngàn năm cô đọng lại, lúc nhắm mắt lại như thế, thì khiến người ta khó mà dời mắt khỏi.
Bất chợt, mi dài rũ xuống rất lâu kia rung động, Quan Hân tránh không kịp, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514516/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.