Editor: coki
Trong lúc đó cô giống như hóa thân thành con nhím, dựng thẳng những cái gai sắc nhọn ở trên người lên, nghiêm túc chờ đợi đồng thời cũng rất sợ hãi bị xâm phạm dù chỉ một chút.
Cửa thang máy khép lại, Quan Hân tiện tay nhấn tầng lầu sau đó quay đầu lại nhìn Giang Hạ Sơ: “Lầu ba mươi bốn, nơi đó là văn phòng luật sư, Giang tiểu thư có tranh chấp gì liên quan đến luật pháp sao?”
“Tranh chấp ư, không đến mức như vậy. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.” Giang Hạ Sơ trả lời hời hợt, lúc ngẩng đầu lên thì cô nhìn thấy ảnh ngược đôi mắt Tả Thành trên cửa kính. Nó giống như một vòng xoáy mãnh liệt nhưng cô lại chỉ là làm như không thấy.
Chuyên nhỏ không đáng nhắc đến trong miệng Giang Hạ Sơ lại được Tả Thành đặt trong tâm khảm.
Nhìn thấy Giang Hạ Sơ lạnh nhạt, nói qua loa cho xong chuyện thì Quan Hân hơi kinh ngạc: “Thật xin lỗi, Giang tiểu thư.” Sau đó mỉm cười nhàn nhạt: “Không biết hôm nay tôi bị làm sao nữa.”
Giang Hạ Sơ không nói, chỉ cúi đầu: Tả Thành...... Luôn luôn làm cho cô muốn chạy trốn, nếu như có thể, thì vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa có được hay không? Giang Hạ Sơ âm thầm cười khổ, cô lại hy vọng xa vời rồi.
Lạnh lùng trong đôi mắt tăm tối của Tả Thành dần dần tản đi, anh tập trung nhìn bóng dáng Giang Hạ Sơ, i mê như thế khiến anh không thể tự kềm chế được. Ai cũng bảo Tả Thành là anh túc nhưng không có ai biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514498/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.