Editor: Mèo coki
Quan Ngải đang mơ tưởng hảo huyền thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Giang Hạ Sơ: “ Rốt cuộc quy tắc trò chơi của Tả Thành là gì?” Lát sau lại than nhẹ một câu: “Rốt cuộc con át chủ bài là gì?”
Là cậu..... ., Quan Ngải gần như bật thốt lên nhưng lại nuốt trở về. Nếu như cô đoán không sai thì con át chủ bài của Tả Thành nhất định là Giang Hạ Sơ, cũng chỉ có Giang Hạ Sơ mới khiến Tả Thành tính toán như tóa, nhưng mà cô lại không hiểu quy tắc trò chơi của Tả Thành, không hiểu tại sao muốn kéo Quan Hân vào.
Tả Thành tính kế từng bước, ai nấy đều thấy được là vì Giang Hạ Sơ, chỉ có Giang Hạ Sơ không nhận ra mà thôi, chỉ vì Giang Hạ nhìn Tả Thành bằng một đôi mắt bị hận thù che lấp nên không chừa lại một khe hở nào cho Tả Thành.
“Câu trốn đi.” Quan Ngải quay đầu, nhìn Giang Hạ Sơ, mắt phượng hẹp dài chứa đầy hài hước, lúc này đôi mắt của cô có chút giống Quan Hân.
Trốn đi, cậu thoát, Quan Hân cũng được giải thoát. Quan Ngải cảm thấy mình rất ích kỷ,đổ những việc này lên người Giang Hạ Sơ.
“Mệt mỏi lắm.” Giọng nói như gió lạnh truyền đến, siết chặt và căng thẳng.
Mệt mỏi...... Giang Hạ Sơ không có hơi sức chạy trốn nữa, hơn nữa cô trốn cũng không thoát.
Cô mệt mỏi quá rồi, nếu không thì tại sao lại bất lực như vậy, Giang Hạ Sơ đã không chịu nổi sức nặng mà mình đnag mang nữa nên ích kỷ chờ đợi Quan Ngả lấy nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514486/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.