Quan Ngải cũng không ép hỏi, nhưng đôi mắt phượng cứ cố ý vô tình liếc nhìn Giang Hạ Sơ, dường như muốn thăm dò chút dấu vết còn sót lại.
Giang Hạ Sơ không nói lời nào, rẽ vào một khúc ngoặt. Thời tiết tháng Năm hơi nóng, người trong công viên thưa thớt. Giang Hạ Sơ ngồi vào một cái ghế gỗ có độ nóng đến bỏng cả người bên ngoài lan can, Quan Ngải cũng ngồi xuống, mày nhăn lại: Nóng quá!
”Đã rất lâu rồi.” Giọng nói dường như bị phiêu tán đi rất xa, nhưng mà bầu trời lại không có gió. Giang Hạ Sơ không thèm để ý đến nỗi ưu thương và vẻ chết lặng trên mặt, “Nhưng mà vẫn không thể nào quên.”
Giang Hạ Sơ là một cô gái giống với loài hoa du đồng, ý nghĩa của hoa du đồng là nỗi đau thương mờ nhạt. Quan Ngải nghĩ, chắc chắn chuyện xưa của Giang Hạ Sơ là một câu chuyện rất bi thương, muốn nói lại không thể nói ra miệng. Nhưng Quan Ngải lại muốn biết, rất muốn, lần đầu tiên không phải vì sở thích nhiều chuyện của mình. Cô thầm muốn thực sự đi vào thế giới của Giang Hạ Sơ. Ba năm quen biết, nhưng Quan Ngải biết, cô chưa từng thực sự tới gần được Giang Hạ Sơ, ngoại trừ Tề Dĩ Sâm ra, thì Giang Hạ Sơ phòng bị tất cả mọi người.
Giang Hạ Sơ hơi ngửa đầu, nhìn về một nơi vô định phía xa xa, Quan Ngải nhìn một bên mặt của cô, cảm thấy nó giống như bị che phủ bởi cái gì đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy không chân thực. Bất tri bất giác, Quan Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514476/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.