Đêm đen, ánh trăng lạnh lẽo như vỡ vụn dưới nền đất. Dưới ánh đèn rực rỡ là những mảng đen trắng lẫn lộn. Dung nhan cho dù có mỹ lệ đến đâu, khi sự già nua cằn cỗi quét qua thì cũng không thể trốn thoát.
Tiếng gió vi vu, những cái bóng loang lổ lay động trên mặt đất.
Trời quá tối, nhưng chỉ có một con đường nên cô đã quen thuộc nơi này, chính là nơi mà một người bình thường không muốn tới nhất - bệnh viện.
Trong phòng bệnh có một ngọn đèn ấm áp, xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, rõ ràng rất gay mũi nhưng lại làm cho Giang Hạ Sơ cảm thấy thực an tâm. Căn phòng bệnh này, năm năm nay đều chỉ bật một ngọn đèn ấm áp, nhưng lại chưa bao giờ có cảm giác u ám. d.da1nl3..qu,i/đ,ôn
Giang Hạ Sơ bước thật nhẹ nhàng, đến trước giường bệnh, ngồi lên tấm đệm lót trên ghế. Rõ ràng cô đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng hàng mi của người có vẻ mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh kia lại vẫn khẽ run rẩy. Anh chậm rãi mở to đôi mắt so với nước còn trong veo hơn, tựa hồ có thể thắp sáng lên chút u tối còn sót lại.
“Đánh thức anh mất rồi.” Giang Hạ Sơ mỉm cười thản nhiên, không có sự xa cách, mà thậm chí còn thân thiết ân cần thăm hỏi.
Nụ cười nhạt, khác hoàn toàn với sự lạnh lùng gay gắt khi đối diện với Tả Thành lúc vừa rồi. Lúc này, dường như cô mới là chính mình.
“Không đâu, anh còn chưa ngủ.” Người đàn ông trên giường mỉm cười yếu ớt, chống hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-anh-re-co-doc/1514454/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.