Quân Dạ Vu cùng Mặc Khuyết đi dạo trong chợ, thỉnh thoảng sẽ dạt vào vài quán bán điểm tâm ven đường mua một ít về làm quà cho các sư huynh, muội ở phái. Mặc dù người tu chân tích cốc không cần ăn cơm, nhưng ăn một chút cũng chẳng sao. Dù gì cũng ít người có thể cưỡng lại được mĩ thực.
Quân Dạ Vu cũng thấy, vị tứ sư đệ này quả thực rất đáng yêu, cũng rất lanh lợi cùng chút...ngốc. Mặc Khuyết nói rất nhiều, còn kể cho Quân Dạ Vu nghe về khoảng thời gian ở Bách Dược Phong trong lúc hắn bế quan chưa ra. Nhờ đó mà hắn mới biết được, nhị sư huynh nhà mình thật ra rất sợ nhện.
"Sư huynh không biết đâu. Nhị sư huynh lấy đan dược đại sư huynh vừa luyện được đem bán lấy tiền đi chơi, liền bị đại sư huynh dùng sét đánh cháy hết y phục, tóc cũng cháy khét. Sau lần đó nhị sư huynh sợ hẳn, không dám lấy trộm đan dược của đại sư huynh nữa. Chắc là sợ sét đánh đi" Mặc Khuyết kể lại cho Quân Dạ Vu nghe, giọng điệu dường như còn xen lẫn chút cười trên nỗi đau của người khác.
"Đệ không biết rồi. Nhị sư huynh coi trọng nhất là khuôn mặt của bản thân. Y sẽ không ngu ngốc đến mức để dung mạo của mình bị phá hủy đâu" Quân Dạ Vu ôm một túi hạt rẻ rang đường, vừa ăn vừa nói. Quả thực là Nghiên Thanh vô cùng coi trọng dung mạo. Nhớ có lần hắn bị muỗi đốt mà Nhậm Hoài Phong bị lôi dậy từ trên giường xuống chỉ để luyện chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-su-huynh-tam-su-huynh-lai-chay-mat-roi/2717647/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.