Con khỉ đó vì được trường sinh đã chịu bao cực khổ, tuổi thọ dài hơn một ngàn lần, hạnh phúc cũng ít đi một ngàn lần.
Bởi vì nó trường sinh, nó bị một ngọn núi đè cả trăm năm mà còn bất tử, thế là, bị ép trở thành đồ đệ của một hòa thượng chỉ là phàm nhân.
Hầu nhi đáng thương a.
Chuyện sau vốn chưa được đề cập đến.
Hôm đó, sau khi ta gặp nó, liền đi thăm thú khắp các nơi trong động, ở một gian phòng thấy một ít vò hồ lô, ta biết đó là cái gì.
Ta định mang đi một cái hồ lô, lại phát hiện nó xuyên qua thân thể ta, không có chút trở ngại nào.
Lúc đó, ta hiểu ta đã chết.
Ta không quên được con khỉ và hầu nhi tửu của nó, bởi vì nó khiến ta ghi nhớ sống này.
Cũng không quên được sự tình ấy.
Mấy ngàn, mấy vạn năm sau, ta còn đang suy nghĩ, năm đó, có lúc nào ta yêu con khỉ ấy không.
Một ngày, ta đi tới dòng suối nhỏ uống nước, chợt phát hiện đầu lưỡi ta phân nhánh. Ta biết đạo hạnh của ta đã suy yếu.
Không hề nghĩ đến, luyện được đạo hạnh thiên tân vạn khổ, vậy nhưng khi suy yếu lại đơn giản như vậy.
Bỗng nhiên ở trong suối nước chiếu ra mấy hàng chữ: Ngàn vạn dòng nước đều đổ về đây, giữ lại tất cả nước mà biển cả ban tặng.
Rốt cuộc trời đất cũng ban cho ta một nơi chốn, ta quyết định tiếp tục tu hành. Từ nay về sau, uống rượu và tu luyện trở thành thông lệ của ta mỗi ngày.
Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sinh-tu-the-chuyen-tinh-yeu-cua-mot-con-ran-nho/755071/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.