Ta không muốn nghe chuyện của người khác, nhưng đêm yên tĩnh như thế, mà ta tu hành, lại có thể nghe được âm thanh từ một khoảng cách nhất định. 
Tiếng nói càng lúc càng rõ ràng, ta run lên. 
Tiếng nói này ta đã từng nghe qua. 
Hắn nói cái gì đó, ta chỉ nghe thấy hai tiếng “Dứt khoát” cuối cùng. 
Một tiếng nói khác vang lên, ta cả kinh. 
Đó là tiếng của sư phụ! Tử Vân công chúa! 
Tiếng sư phụ chậm rãi truyền tới: “Tiên trưởng, phụ vương ta nói, chỉ cần ngươi chịu thay đổi thái độ, người lập tức lên trời diện tấu Ngọc Đế, lấy lại cốt tiên cho ngươi. Phụ vương và ngươi giao tình mấy trăm năm, chẳng lẽ ngươi còn không tin người?” 
“Hảo ý của Long vương, tại hạ xin đa tạ, chỉ là thật sự trần duyên chưa tuyệt, oan nghiệt chưa giải, lúc này về lại Thiên đình, sợ rằng hại cho người khác và cả bản thân.” 
Ta ngơ ngẩn nghe thanh âm này, quên mất mình đang ở chỗ nào. 
Đây là tiếng nói ta đã tưởng niệm gần trăm năm a. 
Là hắn! Là hắn! 
“Tiên trưởng vẫn khó khăn như vậy.” Sư phụ tựa hồ mỉm cười. 
Hắn tựa hồ cũng cười cười, đột nhiên hỏi: “Con rắn nhỏ đó… nàng sao rồi?” 
“Lục Cơ?” 
“Đúng.” 
“Nàng rất tốt, rất thông minh, rất cố gắng, hiện tại đã là Phủng Châu Long Nữ.” 
“Ha ha… Phủng Châu Long Nữ…. Một con rắn tốt.” 
Hắn vẫn kêu ta là con rắn nhỏ. 
Bởi vì trước khi ta trở thành Long nữ, rấ lâu trước, khi hắn gặp ta ta vẫn là một con rắn nhỏ. Cho nên hắn chỉ nhớ Lục Cơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sinh-tu-the-chuyen-tinh-yeu-cua-mot-con-ran-nho/755069/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.