Chương trước
Chương sau
Chúng ta cứ nói mãi về những tình yêu phản bội.
Rời bỏ thương yêu chỉ sau một đêm thôi…
Để dối trá thay lời cho sự thật…
5.
Tôi dường như nghe thấy nhịp đập của trái tim anh ấy.
Những nhịp đập nhịp nhàng, mạnh mẽ, dồn dập.
Câu chuyện này đã đi quá giới hạn mà nó được phép diễn ra.
Hải Minh đã làm “hư” tôi bằng sự quyến rũ mà tôi không nên lún sâu quá.
Câu nói “ Anh nhớ em” da diết như xiết chặt tâm can tôi.
Một phần, tôi muốn đẩy anh ra xa thật xa cuộc đời mình.
Một phần khác, mạnh mẽ hơn, tôi muốn mượn rượu say để níu tay anh lại… Rằng tất cả những điều đang xảy ra chỉ là thứ ảo giác mê man, không thật. Và bởi vì nó không có thật, nên tôi không cần phải quá đỗi đề phòng…. Vàbởi vì nó chỉ là giấc mơ, là thứ ảo giác sẽ mau tan biến khi giấc mơ tàn lụi… nên giây phút này đây, có anh trong vòng tay, nắm hơi thở anh vững chắc trên đôi môi run rẩy mùi Bailey nồng nàn…
Tôi hoàn toàn được phép sở hữu anh, sở hữu khoảng thời gian thế giới như ngừng chuyển động này….
Nhưng tất cả những điều đó chỉ là “giá như” mà thôi, đây không phải là giấc mơ. Nó là điều hoàn toàn có thật. Tôi là một cô gái “hư hỏng”, một kẻ đang “phản bội”, một ả “ngoại tình” đang cố gắng tìm kiếm một lý do “chân chính” giải thích cho hành động “xấu xa” không được phép xảy ra khi tôi đã có một mối tình ở nhà đang nằm đợi. Người ta không được phép yêu người khác hoặc có cảm giác yêu với người khác, khi người ta đã có ai đó cho riêng mình…
Đúng không? Sự phản bội luôn là KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!
– Anh sẽ làm hư em mất.
– Anh không thể làm hư em, bởi vì em chưa bao giờ ngoan cả
Hải Minh cười, nụ cười của anh như bừng sáng khoảng sâu tăm tối trong tâm hồn tôi, những ngày An Vi “ra đi” đã trôi qua trong mệt mỏi. Làm sao anh có thể thuộc về tôi như thế này? Thuộc về tôi như thể… rõ ràng anh đã là của tôi từ lâu lắm.
Chúng tôi mới quen biết nhau không lâu. Quen biết nhau trong một dịp mà chẳng ai muốn nó tới. Với cương vị một người luật sư, cho cô bạn mà tôi yêu thương vô bờ…. đã dại dột tự sát lãng xẹt… vì một chất gây nghiện dở người, mà trước đó, tôi không hề nghe tới nó.
Giờ này, tôi tìm tới anh trong khi tôi hoảng loạn với thực tại sau cái chết ấy. Tôi tìm đến anh để thấy một con đường rõ ràng cho vụ án này. Song, những cái gì tôi muốn có, tôi đã hoàn toàn lãng quên nó khi đắm chìm vào anh.
Tôi cảm giác rất rõ ràng rằng, mình PHẢI phản bội. Bởi, tôi KHÔNG THỂ từ chối việc làm kẻ xấu khi bị sự quyến rũ này làm cho mềm nhũn.
………………………
Phòng khách sạn sáng ánh đèn. Hải Minh mở đèn ở khắp mọi nơi. Anh dường như sợ bóng tối sẽ làm lu mờ thứ ánh sáng điện yếu ớt này, tới nỗi, những ngọn nến le lói cũng được anh thắp sáng.
Đêm đó, chúng tôi ở bên nhau. Không nói quá nhiều. Hay đúng hơn là chúng tôi không nói gì cả. Chúng tôi dẫn dắt nhau bằng ánh mắt và sự thờ ơ với cuộc sống mà mình đang tồn tại. Điện thoại tôi vẫn tắt và màn hình điện thoại Hải Minh im lìm. Chúng tôi tìm đến nhau đơn giản như đã quá quen với mọi ngóc ngách và đường lối trên cơ thể mình.
Từ cái cách Hải Minh hôn nhẹ lên mắt, từ cái cách anh ngậm lông mi tôi trong tích tắc…. đến đôi bàn tay to với những ngón tay dài lướt nhanh theo dọc sống lưng tôi… Mọi thứ cứ như một hành trình thuộc lòng của ngôn ngữ cơ thể mà chúng tôi không hề lạ lẫm. Từng cử chỉ ấy thay cho vô vàn câu nói yêu thương mà dường như anh đang diễn tả một cách nhẹ nhàng, hờ hững nhưng rất truyền cảm và vô cùng mạch lạc.
“ Anh yêu em!”
Anh ấy không cần nói, nhưng nó vẫn rõ ràng như nhịp đập ngôn ngữ của một người câm… Và hiển nhiên như bức tranh tưởng tượng thế giới sống đang diễn ra trong mắt một kẻ mù.
Những cảm giác này, tôi chưa từng có với Duy Anh. Hình như, cũng chưa từng tồn tại với một người đàn ông nào khác, ngoài anh – người đang lướt nhanh bên cạnh tôi nơi này.
Mối quan hệ của tôi và Duy Anh, giống như một thứ trách nhiệm. Trách nhiệm của sự trưởng thành, thiếu đi cuồng nhiệt và rất hiếm đam mê. Chẳng phải vì Duy Anh không đủ tinh tế, cũng không hẳn rằng anh thiếu đi sự dịu dàng… Càng không phải vì chúng tôi không đàng hoàng, nghiêm túc với nhau… Nhưng chẳng hiểu sao, khi tôi và Duy Anh bên nhau… chúng tôi cứ như đang thiêu thiếu điều gì.
Duy Anh là một chàng trai tốt, một “good lover” cả trên giường lẫn ngoài đường. Anh cũng là người đàn ông đầu tiên mà tôi có thể cùng chung sống…
Nhưng… biết nói sao đây?
Hải Minh thì… không chỉ có vậy… À không, anh khác hoàn toàn… Anh hoang dại hơn ư? Không hẳn… Khó nói lắm. Hải Minh không phải một người đàn ông bình thường, anh là một sợi dây trói vô tình và vô hình, mạnh mẽ, ràng buộc tôi trong cơ man những suy nghĩ mông lung… biến tôi thành kẻ… chẳng ra gì… trong thoáng chốc…
Những ngọn nến dần tàn rồi tắt, chỉ còn lại những ánh đèn vàng nồng nàn nhưng lạnh ngắt mà thôi. Hải Minh nằm lặng lẽ bên tôi, quay mặt nhìn thẳng vào tôi, ngắm nhìn say sưa lắm, rồi cười.
– Ở bên anh, em thấy tim em đau
– Ở bên em, anh biết tim anh còn đập mạnh…
Tôi nói bâng quâ, Hải Minh trả lời tôi thờ ơ… hai câu nói như hai vế đối đập vô tường rồi rơi vỡ vụn… Chúng tôi thiếp đi…
……………………..
An Vi đã chết rồi. Còn tôi, là người yêu của em trai cô ấy – đứa em trai mà cô ấy yêu thương hơn cả bản thân mình. Cái chết của An Vi là một ẩn số mà tôi không muốn giải đáp nữa. Hải Minh là một bài toán khó – mà tôi cũng chẳng muốn có kết quả về nó để làm gì.
Đêm đó, tôi ngủ rất ngon trong vòng tay Hải Minh – như chưa bao giờ được ngủ ngon như thế. Sáng hôm sau, tôi bừng tỉnh giấc bởi ánh sáng mặt trời chói chang và ấm áp lan tỏa khắp cửa sổ, đàn áp những ánh đèn lạnh lẽo đang ngự trị trên từng vách tường. Hải Minh nở một nụ cười quen thuộc, hiền dịu pha chút lạnh lung cố hữu:
– Chào buổi sáng em yêu…
Cái cách mà anh ấy nói, như thể chúng tôi là một cặp. Anh cứ như một đạo diễn kiêm diễn viên, chỉ đạo vai diễn của tôi trong vở diễn của anh. Chúng tôi cùng nhau đóng chính, một kịch bản mà tôi không thuộc lời thoại, còn anh thì… đã hiểu nó nằm lòng.
Tôi lồm cồm bò dậy, vào toilet rửa mặt, thay đồ… Tôi bước ra với bộ dạng chỉn chu trong im lặng. Tôi cảm thấy đây hình như là một trò chơi. Và nếu nó như một trò chơi, thì… giờ đây… nó tạm thời dừng lại được rồi.
Tôi đến gần bàn bên giường ngủ, mở ví và lấy điện thoại. Tôi cần mở điện thoại lên. Bỗng dưng lúc này, tôi nhớ tới Duy Anh. Cảm giác tội lỗi khiến mặt tôi tối sầm lại.
Đột nhiên, Hải Minh từ phía sau tiến lại, anh vòng tay qua eo tôi ôm chặt và nhẹ nhàng cắn lên tai trái của tôi… Một cử chỉ ngọt ngào tới nỗi khuôn mặt đang tối thui của tôi từ từ giãn ra và đáp trả bằng nụ cười nhè nhẹ.
Nhưng may mắn thay, ngay lập tức, hàng loạt tin nhắn gửi tới, khiến điện thoại trên tay tôi rung xối xả. Tiếng rung của điện thoại đã kéo tôi ra khỏi những phút yếu lòng đó. Tôi nhanh chóng gỡ tay Hải Minh ra theo phản xạ:
– Đủ rồi anh, đêm qua, chỉ là tôi quá say thôi. Tôi xin lỗi, quên đi nhé!
Hải Minh không tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh bình tĩnh đáp trả bằng ánh nhìn xoáy sâu vào mắt tôi:
– Để anh đưa em về, xe anh tới rồi.
Tôi có đôi chút hụt hẫng. Sau những giây phút nồng nàn chúng tôi ở bên nhau đêm qua, chẳng lẽ chỉ một câu nói như không có gì xảy ra của tôi, cũng đủ để làm cho anh buông xuôi như thế? Hay đối với Hải Minh, những câu nhớ nhung, yêu thương chỉ là một thứ tiền lệ đủ để tình một đêm trở nên thi vị hơn?
Nhưng mà không sao, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Chỉ là một trò chơi của hai người đã lớn. Chúng tôi sẽ quên đêm qua đi và sống tiếp như những gì ngày thường vẫn vậy. Có lẽ. Nên thế.
……………………..
Xe của Hải Minh đỗ trước tiền sảnh khách sạn. Tôi nhận ra đó là chiếc Mer C220 đã đón vị cảnh sát trưởng tối qua. Điều này làm tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi cố gắng kìm nén câu hỏi chỉ trực chờ tuôn ra ngay lập tức. Cho tới khi bước vào xe, khi nhân viên khách sạn đóng cửa và Hải Minh bắt đầu đi, tôi mới bồn chồn hỏi nhỏ trong ngập ngừng:
– Chiếc xe này… là … của anh hả?
– Ý em muốn nói rằng hôm qua xe này đón cảnh sát kia đúng không? Ừm… là xe của anh… Hôm qua, ông ta mượn.
– Anh có quan hệ thân thiết với cảnh sát điều tra vụ án của An Vi thế sao?
– Cũng không thân lắm. Không có vụ án An Vi nào cả, chỉ có duy nhất một vụ án về GHB thôi, điều này, em không hiểu đâu. Anh cũng không muốn em hiểu. Nên em đừng để tâm nữa. Anh xin em đấy. Vì anh?
– Vì anh? Sao em phải vì anh? Anh là gì của em? Người mới quen? Hay tình một đêm? Em cảm thấy…
Tôi chưa kịp nói dứt câu… thì Hải Minh đã ngay lập tức đáp lời.
– Anh là người em đã quên, rồi sẽ tiếp tục quên. Anh là ai, không quan trọng. Em cần thời gian để nghỉ ngơi. Anh thấy dạo này, em quá căng thẳng rồi. Nếu em muốn chuyển nhượng lại mấy nhà hàng đó, anh sẽ lo. Mọi việc, em nên để đó đi, đừng suy nghĩ nữa. Nhìn em xanh xao lắm.
– Em có cảm giác anh biết rất nhiều chuyện… Báo chí đang ì xèo việc GHB vào đây… Họ nói An Vi có liên quan đến sự việc này… Liệu số tài sản mà An Vi để lại… có gì mờ ám không? Em có quyền được biết những gì cô ấy để lại. Ngay cả cuốn băng giờ cũng biến mất, không rõ ràng.
– Chẳng phải em đã nghe rồi sao, cuốn băng không chưa gì cả, nên em không phải tìm kiếm nữa. Anh không muốn em gặp rắc rối. Em phải tin anh.
Hải Minh rời một tay khỏi bánh lái, anh nắm chặt tay tôi. Quay sang nhìn trìu mến, cái nhìn thể hiện rõ một sự yêu thương vô bờ bến…
– Tại sao em phải tin anh? Chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau? Anh biết rõ về những thứ mà em đang tìm hiểu. Nhưng có vẻ như anh muốn giấu diếm, lấp liếm chúng. Tại sao em phải tin anh? Chúng ta mới quen nhau… chẳng có gì đâu mà tin tưởng được.
Hải Minh thở dài. Anh buông tay tôi ra và đạp ga rất mạnh.
– Bởi vì nếu không phải là anh, không ai đáng tin với em trên thế giới này.
Câu nói này, dường như, tôi đã nghe ở đâu, từ lâu… lâu lắm… Câu nói quen thuộc nhưng tôi không còn nhớ đã từng nghe nó hay chưa… Một thứ ảo giác… ảo giác làm tôi nhói đau trở lại.
Tôi im lặng. Suốt quãng đường sau đó, chúng tôi không nói thêm gì nữa. Tôi im lặng không phải vì tôi đã tin Hải Minh. Cũng chẳng phải vì câu nói của anh ấy… Tôi im lặng vì có một thứ gì đó rất sâu trong tâm hồn tôi trỗi dậy làm cho tôi đau đớn…
Nhưng. Tôi không biết điều đó là gì. Một cảm giác không thể định hình… đang vò nát tôi.
Khi chiếc xe đang chuẩn bị dừng lại ở nhà của Duy Anh và tôi, bỗng từ phía sau một chiếc Audi Q7 lao rất nhanh về phía chúng tôi.
Xe của Hải Minh lê một đoạn khá dài, mặc dù anh đã dùng hết sức để điều khiển. Chiếc xe đâm thẳng vào cây lớn ngay gần đó. Ơn trời, cú va chạm mạnh chỉ làm đầu tôi va đập nhẹ… Hải Minh không sao… Trán tôi chảy máu…Hải Minh vỗi vã xé tay áo sơ mi, đắp vào chỗ máu đang rỉ trên đầu tôi.
Chúng tôi bước xuống xe, xem có chuyện gì xảy ra. Hải Minh tiến lại gần chiếc Q7. Sau va chạm vào chúng tôi, nó vẫn im lìm ở đó.
Tôi lẽo đẽo đi theo Hải Minh:
– Chuyện gì vậy anh?
Hải Minh gần như lặng im khi cửa kính chiếc xe hạ xuống.
Duy Anh đang gục đầu vào tay lái.
Tôi bàng hoàng…
( còn nữa )
Khi chúng ta yêu nhau, chúng ta có muốn làm đối phương đau không? Không, chúng ta chỉ vô tình làm nhau đau thôi. Nhưng sự vô tình đó không chỉ là “lầm lỗi”, khi đó, chúng ta đã “mang tội”.
Tôi kể bạn nghe những tội lỗi ở đời…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.