Ba giờ sáng, tôi vẫn chưa ngủ được.
Con golden “Cơm Cơm” nằm bên cạnh tôi đã phát ra tiếng thở dài đều đặn. Đã rất lâu rồi tôi không tắt đèn khi đi ngủ, chiếc đèn bàn màu cam vàng ở đầu giường tỏa ra một thứ ảo giác ấm áp, rọi lên mặt tôi, một phần thì rắc lên lông con chó, mạ một lớp vàng hồng nhàn nhạt.
Tôi nghiêng đầu nhìn con chó ngốc đang nằm ngáy bên cạnh tôi không hề phòng bị, rồi thò tay xoa cái đầu toàn lông của nó.
Sau khi tôi nói ra cái câu chẳng hề màng đến hậu quả đó, chỉ còn lại sự yên lặng vô tận bao trùm lấy tôi và Châu Kim Trạch.
Tôi ôm bụng bình tĩnh ngồi dậy, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, uống một viên thuốc dạng như dưỡng thai hàng ngày đều đặn.
Châu Kim Trạch nhìn hành động bình thản của tôi, có một thoáng hắn ta chẳng còn khí thế gì nữa. Môi động đậy như muốn nói gì đó, hoặc có lẽ là muốn giải thích gì đó cho chính mình.
Nhưng thấy ánh mắt tôi vẫn lạnh ngắt, có lẽ cuối cùng hắn ta vẫn không nỡ rồi lùi bước.
Đừng hiểu nhầm, cái vụ không nỡ này là hắn ta không nỡ với chính hắn ta thôi.
Hai người thân thiết nhất hiểu nhất là dùng lời nói như thế nào để có thể làm đối phương tổn thương, chắc chắn là hắn ta biết, một khi hắn ta mở mồm ra giải thích lúc này, nếu tôi thực sự đã biết tất cả chân tướng, vậy thì màn phản đòn mà tôi ném cho hắn ta sau đó sẽ là những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sat-thuc-luc/4053413/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.