Tuy bây giờ mới là bảy giờ sáng, bà Mộ đã làm một mâmcơm thịnh soạn để con gái giải đen. Trên bát cơm của Mộ Lạc Lạc chất đầy cácmón, cô và từng miếng vào miệng ăn ngon lành, liếc mắt nhìn Địch Nam… Họ vẫnchưa li hôn thật sự? Nếu chưa li hôn anh ta làm sao có thể dùng quyền lực lệnhcho cô kí vào bản hợp đồng lao động hà khắc đó chứ?
Bà Mộ luồn chân xuống gầm bàn giẫm vào chân ông Mộ rahiệu, nhắc ông làm theo những gì mà họ đã thương lượng từ trước.
Ông Mộ đặt bát cơm xuống, ho khan một tiếng, vào trongphòng ngủ đi lòng vòng một lúc, sau đó cầm một cái phong bì màu đỏ ra.
Mộ Lạc Lạc nhìn bố mẹ có vẻ thần bí, vẫn chưa đến giaothừa, vẫn chưa đến lúc mừng tuổi cho cô.
Nhưng phong bì màu đỏ đó đúng là không phải đưa chocô. Ông Mộ đặt trước mặt Địch Nam.
Địch Nam hơi hoảng hốt, hoài nghi nhìn bố mẹ vợ.
“Bố, tại sao bố lại đưa cho anh ấy bao lì xì?” Mộ LạcLạc ngẩng đầu lên vẻ không vui, Địch Nam là một người rất khó dùng tiền đểthương lượng bất cứ chuyện gì.
Mẹ Lạc Lạc dùng ánh mắt nhắc nhở con gái im lặng, sauđó quay sang Địch Nam, cười nói: “Quên không đưa cho con, đây là tiền phí thayđổi nhân khẩu.”
“Ưm… hụ hụ…” Mộ Lạc Lạc che miệng ho nhẹ, sắp li hônrồi mới đưa phí thay đổi nhân khẩu, lãng phí.
Địch Nam nhìn chiếc phong bì đỏ để bên góc bàn, chỉcần anh cầm lên là phải gọi “bố mẹ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sao-hoa-den-la-ma/2256348/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.