Nước Mỹ, lúc này Boston là mười giờ sáng.
Toàn bộ phong cách kiến trúc của trường đại họcHarvard lấy sự kết hợp của những viên gạch màu đỏ làm căn bản, những nét vẽ rõràng, đơn giản và thanh lịch.
Mộ Lạc Lạc nhìn phong cảnh vườn trường đẹp đẽ nhưngkhông mất đi vẻ yên tĩnh, hóa ra không giống những gì trên ti vi giới thiệu,các bạn học cũng ăn mặc bình thường. Có lẽ vì không có nhiều người đi lại trongvườn trường, bọn họ đến sớm sao?
“Trong vườn trường tại sao yên tĩnh như vậy? Mọi ngườivẫn chưa dậy sao?” Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt quay sang hỏi người bạn mới Chu BộiDoanh, nghe nói chế độ giáo dục của nước ngoài rất thoải mái, có thể ngủ nướngkhông?
“Họ đang chuẩn bị thi cuối kì...” Chu Bội Doanh độtnhiên búng tay: “Lạc Lạc, cậu gặp may rồi, kịp tham gia hoạt động lớn nhất củatrường này!”
Mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên: “Hoạt động gì vậy? Cậu nóinhanh đi...”
“Tiếng Trung nói thế nào nhỉ... là Tiếnghét nguyên thủy!”
“Hi hi...” Hàn Tư Viễn đấm vào ngực mình: “Em nhầmngười rồi, Mộ Lạc Lạc của chúng ta vẫn còn nhỏ, không biết quan sát càng khôngtham gia loại hoạt động như thế này.”
Chu Bội Doanh cũng không miễn cưỡng, buồn rầu nhúnvai: “Thế, Mike có đi không?”
“Em biểu diễn thì anh sẽ đến.” Hàn Tư Viễn không hứngthú đáp. Mike là tên tiếng Anh mà anh tự đặt cho mình.
“Được rồi, anh đi em sẽ biểu diễn.” Chu Bội Doanhnhướn nửa bên lông mày, liếm môi.
Mộ Lạc Lạc thấy rất hiếu kì, giơ tay hỏi: “Bội Doanh,Bội Doanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sao-hoa-den-la-ma/2256325/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.