Khi Mộ Lạc Lạc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giườngbệnh, nói chính xác thì cô bị tiếng khóc của bố mẹ đánh thức.
“Bố, mẹ, con không sao cả…” Mộ Lạc Lạc nói, khoé miệngcô sưng rất to.
Hai vợ chồng ngẩng đầu lên, trông thấy con gái “sốnglại”, cả hai đều đứng dậy, chuyển khóc thành cười.
Bà Mộ xoa nhẹ lên má con gái: “Lạc Lạc, con thật xuixẻo, những chuyện như thế này bọn cướp ngân hàng cũng bắt con phải trải qua. Uida…”
“Mẹ, thầy Địch đâu rồi?”
“Cậu ta vừa đi rồi, bị mẹ mắng một trận!”
“Sao mẹ lại mắng chàng rể đáng yêu của bố mẹ thế? Nếukhông có anh ấy thì con đã xong đời rồi.” Mộ Lạc Lạc nhíu mày.
“Mẹ không cần biết. Vì sao nó không ở bên cạnh con?Cuối tuần lại để con ra ngoài đi lung tung, không mắng nó thì mắng ai?” Bà Mộphẫn nộ, Lạc Lạc là đứa con gái yêu của bà mà.
“Mẹ, mẹ thật vô lý…” Mộ Lạc Lạc ngồi dậy, ông Mộ vộidựng gối để con gái dựa. Ông lập tức phát huy vai trò sứ giả hoà bình: “LạcLạc, mẹ con cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi, con rể một lời cũng không cãilại.”
“À, đúng rồi, Hàn Tư Viễn sao rồi ạ, con phải đi thămanh ấy.”
Bà Mộ ấn vai con gái xuống: “Hàn Tư Viễn gì chứ, conngoan ngoãn nằm yên đó cho mẹ, còn nữa, mẹ hỏi con, tóc con sao đây? Cắt thếnày chẳng phải là thu hút bọn lưu manh sao? Kiểu đầu trước đây trông đáng yêugiống như chiếc bánh bao nhân thịt vậy.”
“Vậy khi nào con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sao-hoa-den-la-ma/2256296/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.