Khi Lạc Lạc tỉnh lại, Địch Nam đã không còn trongphòng ngủ, cô lật chăn ra nhìn vào người, hình như trên cơ thể cô không có dấuvết của sự “chà đạp” …
Oài, trước khi hôn mê còn nói “không được nhìn, khôngđược nhìn” đúng là thần kinh, đáng ra nên nói “xin cứ tự nhiên, muốn làm gì thìlàm.”
Cô nhìn bên cạnh gối có đặt một chiếc áo sơmi nam, đưalên mũi ngửi, thoang thoảng mùi thơm dịu của xà phòng.
Cô nghiến răng gượng dậy, mặc áo sơmi vào, cảm thấymình như một quả ô liu tròn xoe.
Lạc Lạc mệt đến mức không muốn cử động, nghiêng ngườibên giường rên rỉ: “Thầy Địch, ông xã ơi anh ở đâu… vợ anh đã tỉnh rồi…”
“…” Địch Nam đang bê một cái bát sứ, bên trong có haiquả trứng gà mới luộc.
Đúng lúc Lạc Lạc đang đói, thò tay định lấy một quảăn. Địch Nam gạt tay cô ra, lấy hai quả trứng nóng hổi bọc vào một chiếc khăntay, ánh mắt ra lệnh cho cô nằm xuống, Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời.
Địch Nam mím môi, dùng trứng đánh gió cho cô, trứngnóng có thể làm lưu thông khí huyết.
Lạc Lạc nhìn anh âu yếm, một bạch mã hoàng tử chu đáo,một người chồng dịu dàng, tốt quá đi.
“Ông xã à, ông xã, lúc nãy có phải là đã nhìn thấy emkhông mặc gì không…”
“…” Địch Nam không biết nên nói gì.
“Không có động cơ phạm tội à?” Mắt Mộ Lạc Lạc ánh lênsự thất vọng.
“Đừng quên chúng ta có một bản giao kèo.” Thái độ củaĐịch Nam có chút gì đó đạo mạo cứng nhắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sao-hoa-den-la-ma/2256279/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.