Cũng đã qua lâu như vậy, hắn hẳn là đã sớm không đau nữa rồi chứ.
Diệp Lâm nghĩ, khi lật thân thể hắn lại lại đặc biệt cẩn thận hơn một chút.
Lúc trước không để ý, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện, kỳ thật khắp nơi trên thân thể trắng nõn của Xavier đều là vết thương cũ nhàn nhạt, chỉ là vì thời gian qua tương đối lâu, phần lớn vết thương đều nhạt đến gần như không nhìn thấy, không biết tố chất thân thể tinh linh có giống như nhân loại hay không, trên ngực, cánh tay, đùi, thậm chí trên cổ hắn, đều có dấu vết nhợt nhạt, chỉ có một khuôn mặt nhẵn bóng mịn màng.
Như vậy xem ra, người tạo thành những vết thương này thật đúng là âm hiểm! Chỉ sợ là cố ý tránh những nơi có thể nhìn thấy được.
Y biết mà! Xavier trong tiểu thuyết có thể âm u biến thái đến cái loại trình độ đó, tuyệt đối không phải người có cái quá khứ may mắn hạnh phúc gì a… Thông thường những kẻ tư tưởng biến thái thì đều có một tuổi thơ cực kỳ bi thảm, có câu nói như thế nào nhỉ, người đáng giận tất có chỗ đáng thương?
Diệp Lâm nâng má nhìn chằm chằm khuôn mặt Xavier vì phát sốt mà có vẻ có chút hồng hào, thì thầm nói: “Lâu như vậy cũng chưa thấy hắn tật thế phẫn tục(1) a?” Chẳng lẽ tâm tư người này kín đáo đến mức đó, căn bản là không để lộ ra ngoài?
Nghĩ nghĩ liền ngáp một cái, ném mảnh vải ẩm lên trán Xavier, bản thân cũng nằm trên thảm nhắm mắt lại ngủ một giấc ngắn, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sac-that-tu/178697/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.