Chương trước
Chương sau
Editor: Khuê Loạn
Beta: Nora
Tạ Tam tìm cớ rời đi, lúc này lại đang trên đường đi đến nhà Hương Tú.
Hương Tú và Mạch Thảo ăn cơm tối xong đã đi ngủ từ sớm, bởi vì trong lòng có chuyện suy nghĩ nên Hương Tú vẫn chưa ngủ, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, trong lòng nàng rất căng thẳng.
Ban ngày, nàng tránh Tạ Tam đã hai ngày, Tạ Tam cũng tìm nàng hai ngày, lần nào cũng chỉ địa điểm bảo nàng chờ hắn, trong lòng Hương Tú không muốn nên làm việc xong đều vội vã trở về nhà, sau đó chốt cửa tắt đèn đi ngủ. Xế chiều hôm nay, Tạ Tam tìm được nàng, bảo nàng sau bữa cơm chiều thì đợi hắn ở khu bếp, Hương Tú liền ngay cả cơm tối cũng không ăn đã trở về nhà.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, tim nàng đã trôi lên đến tận họng, có lẽ nào thật sự là Tạ Tam. Nàng nằm trên giường nhắm mắt lại tự thôi miên mình mau ngủ đi, ngủ say rồi sẽ không nghe thấy nữa, nhưng mà càng như vậy thì tiếng gõ cửa lại càng thêm rõ ràng.
Sau đó làm cho cả Mạch Thảo cũng tỉnh dậy. Mạch Thảo nghĩ là Hương Tú đã ngủ say nên nhẹ nhàng lay nàng. Hương Tú vẫn nhắm nghiền hai mắt không động đậy.
Lại một lát sau, tiếng gõ cửa vẫn vang lên, Mạch Thảo đành vén chăn ngồi dậy. Hương Tú căng thẳng bắt lấy tay con gái, cố gắng đè nén giọng nói ra vẻ như bình thường: “Ngủ đi, đừng để ý.” Nhưng giọng lại có chút là lạ.
Trong bóng tối Mạch Thảo ngồi ngây người, sau đó nghe lời nằm xuống. Trong nhà không còn tiếng động, nhưng hai mẹ con cũng không ngủ được.
“Thùng thùng…” Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
Ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng vận chuyển than đá trên mỏ nhưng Hương Tú vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ Lý Đại Trí rời giường. Hai người châm đèn, mẹ Đại Trí oán trách: “Tiếng gõ cửa của nhà ai thế?” Hẳn là bị quấy rầy mộng đẹp nên hơi tức giận.
Cha Đại Trí đi ra sân chuẩn bị mở cửa xem là ai. Mẹ Đại Trí khoác thêm áo đi theo ra ngoài mở cửa. Ngoài cửa không có tiếng động gì, thì ra tiếng gõ cửa này truyền đến từ nhà bên cạnh.
Chỉ thấy có một người đàn ông đang đứng ngoài cổng nhà nàng vô cùng nhẫn nại gõ cửa hết lần này đến lần khác.
Sắc mặt mẹ Đại Trí khó chịu, nhổ nước bọt về phía nhà bên cạnh, mắng: “Thảo nào có kết cục hôm nay, quá nửa đêm vẫn còn có đàn ông đến tìm, đúng là một dâm phụ.”
Cha Đại Trí kéo vợ về, sau đó đóng cửa. Ở bên ngoài còn có thể nghe rõ giọng nói của hai người: “Loại người này bà để ý làm gì!”
“Ta nhổ vào, nửa đêm rồi còn không biết kiêng dè, đúng là đồ không biết xấu hổ. Ngày mai ta sẽ nói cho mọi người biết!”
Quả nhiên, ngày hôm sau, cả thôn, cả mỏ, khắp mười tám dặm đều biết nửa đêm có đàn ông đến tìm nàng. Tất cả mọi người đều mắng nàng là dâm phụ, quá nửa đêm vẫn còn vụng trộm với đàn ông. Nhất thời tiếng xấu của nàng đồn xa vạn dặm!
Hương Tú lạnh run cả người, đột nhiên ngồi nhỏm dậy trên giường. Nhìn Mạch Thảo đang nhắm nghiền hai mắt bên cạnh, trên mặt Hương Tú chảy xuống hai dòng nước mắt, quyết tâm. Nàng mặc xong quần áo thì rón rén bước ra khỏi phòng.
Tiếng động càng lúc càng gần, tim Hương Tú đập càng nhanh. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng mở cửa. Đứng ở cửa là một người đàn ông đứng yên không nhúc nhích, một nắm tay dừng giữa không trung, không ngờ tới cửa sẽ đột nhiên mở ra.
Tạ Tam cười khà khà: “Nếu ngươi không mở cửa, đêm nay ta sẽ gõ đến sáng luôn!”
Hương Tú lạnh mặt, mặt không đổi nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
“Quả thật ngươi nghe lời ta nói vào tai này ra tai kia!”
Hương Tú đóng cửa. Tạ Tam lập tức đưa tay chặn lại, mặt không đổi sắc nói: “Tam thiếu gia muốn ăn, đi nấu ít đồ ăn đi.”
Hương Tú nghi ngờ nhìn hắn: “Tạ đại nương đâu?”
“Tạ đại nương không khỏe.” Thấy Hương Tú do dự, Tạ Tam lập tức không nhịn được nói: “Nhanh, lề mề cái gì!”
Ra sức cắn môi, Hương Tú đóng cửa lại đi theo Tạ Tam ra cổng. Vừa mới tới ven đường, Tạ Tam dừng lại, Hương Tú lập tức cảnh giác nhìn hắn.
Tạ Tam cười gian: “Lừa được ả đàn bà thối tha như ngươi ra ngoài đúng là không dễ dàng.”
Hắn nói xong, không đợi Hương Tú kịp phản ứng đã nhanh chóng túm lấy tay Hương Tú, dùng sức vác nàng lên núi.
Hương Tú kinh hãi, quát lên: “Ngươi muốn làm gì, buông ta ra.”
Tạ Tam quay đầu lại nhìn nàng: “Kêu to lên, muốn kêu thì kêu lớn tiếng nữa đi, quá nửa đêm rồi xem ai đến cứu ngươi! Cho dù người trên mỏ có nghe thấy, một đám đàn ông, ngươi nói xem bọn họ sẽ làm gì?”
Dù đang trong bóng tối nhưng vẫn có thể thấy rõ vẻ hoảng sợ trên mặt Hương Tú.
Chắc Tạ Tam còn thấy dọa nàng thế vẫn chưa đủ: “Thứ đàn bà như ngươi, mấy tên nam nhân quanh năm không trở về nhà kia còn đang thèm khát. Ngươi cứ thử nghĩ xem, rốt cuộc là hầu hạ một người tốt hơn, hay để cho một đám đàn ông hầu hạ ngươi thì thích hơn?” Vừa nói hắn vừa cười dâm đãng: “Nếu ngươi thật sự muốn đàn ông đến thế, chờ gia thư thái rồi sẽ tìm giúp ngươi hai tên khỏe mạnh!”
“Súc sinh!” Đôi môi Hương Tú run rẩy, đáy mắt ngập tràn nước mắt.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể như vậy thôi sao? Hương Tú có chút tuyệt vọng. Nàng là phụ nữ sao có thể chống lại một tên nam nhân đây, hơn nữa Tạ Tam nói đúng, dù nàng muốn kêu, ai sẽ tới cứu nàng. Nàng lại càng không thể kêu, nếu có người tới cũng chỉ có nàng khổ mà thôi!
Tên du đãng Tạ Tam vốn cũng không để ý đến những chuyện này.
Hai người không ngừng đẩy ra, kéo vào, một cười dâm đãng, một không ngừng thấp giọng mắng.
Tạ Tam kéo Hương Tú về phía mấy cây đại thụ, là một nơi lý tưởng, vừa cách không xa chỗ than đá, người trong thôn cũng không dễ dàng nghe thấy, cho dù có người đến cũng có thể trốn sau mấy cái cây.
Tạ Tam đưa một tay đẩy ngã Hương Tú, hung dữ dùng sức giật quần áo của nàng. Bất luận Hương Tú phản kháng như thế nào cũng không cản được, ngược lại còn khiến cho Tạ Tam càng thêm hưng phấn. Ngoại trừ không ngừng mắng chửi, không ngừng rơi nước mắt, nàng không làm được gì khác nữa.
Toàn bộ sức nặng cả người Tạ Tam áp lên người Hương Tú, trước ngực nàng bị ép đến biến dạng, một tay Tạ Tam đè xuống cổ nàng, một tay bắt đầu cởi quần. Ngay lúc này, đột nhiên một bó đuốc chiếu sáng rõ xung quanh, hai người đồng thời ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
Tạ Nhàn đứng giữa, bên trái là Dương Phong, bên phải là Tạ Đại, ba người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hương Tú.
Hương Tú cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên hét lên một tiếng. Lúc này nàng mới phát hiện quần áo trên người đã bị cởi sạch, hai bên ngực trần trụi lộ ra. Vì hành động lúc nãy quá mức mạnh mẽ chúng càng thêm rung động, cộng với làn da trắng nõn, đàn ông nhìn thấy đều muốn phụt máu.
Hương Tú cuống quýt kéo quần áo che kín trước ngực, sau đó nghiêng người lui ra phía sau cây.
Tạ Tam cũng đực người ra, trông thấy Tạ Nhàn hắn vô cùng kinh hoảng, không kịp mặc quần áo vào, chỉ kéo quần khúm núm cầu xin Tạ Nhàn tha thứ: “Tam thiếu gia, thật xin lỗi, ta… tiểu nhân…”
Tạ Nhàn thu lại ánh mắt quay đi, nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng. Trong lòng lại nghĩ, không ngờ ở nơi thôn dã như thế này lại có người phụ nữ nhìn được như thế, đáng tiếc đã bị những kẻ này vấy bẩn, bằng không còn có thể thu làm thông phòng.
Dương Phong liếc mắt nhìn lưng quần hơi tụt của Tạ Tam, có chút buồn cười, khẽ rũ mi mắt, đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Tạ đốc công, mặc quần trước đã rồi nói sau.”
Tạ Đại nhìn vào thứ kia, vừa nãy còn dựng cao như cái lều, lúc này chỉ còn giống như con gà nhỏ! Lại nhìn thấy Tạ Tam giống như con chó đang nằm úp sấp trên mặt đất, sờ soạng cái mông, khẩn cấp bới tìm quần để mặc vào, mà không khỏi cười rộ lên.
“Tạ đốc công, thật là ngại quá, chúng ta không ngờ hai người ở đây…” Tạ Đại vừa cười ha hả vừa nói: “Chỉ là, hai người cũng quá vội vàng rồi, sao không tìm chỗ nào thoải mái mà làm, chỗ này…” Ánh mắt lướt qua chung quanh một lần: “Mặc dù hiện giờ trời lạnh, nhưng mà mùa thu cũng có không ít côn trùng, xem ra da thịt trắng trẻo đã bị trầy xướt rồi!”
Tạ Tam đã mặc xong quần áo, đứng bên cạnh cười ngượng. Hắn không dám tức giận, cũng không dám nói nhiều, sợ Tạ Nhàn phát hỏa!
Ngày thường cũng chỉ nghe nói, nhưng hôm nay lại nhìn thấy tận mắt, Tạ Đại hàng năm xa nhà, không chạm vào phụ nữ, lúc này trong lòng đã sớm ngứa ngáy, cũng muốn này nọ. Tạ Nhàn vẫn chưa trách cứ, chuyện như vậy đàn ông đều hiểu, liền tiếp tục trêu chọc Tạ Tam: “Người có thất tình lục dục là chuyện thường, chuyện như vậy Tạ đốc công cũng thấy thoải mái đúng không, chúng ta đều là đàn ông cả, có thể hiểu được, chưa kể…” Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Hương Tú núp sau cây, ánh mắt sáng lên: “Hàng ngon như vậy bỏ không cũng lãng phí!”
Mắt Tạ Tam vừa đảo, không biết hắn nghe được ý từ câu nào của Tạ Đại mà vô cùng cẩn thận liếc nhìn Tạ Nhàn, nhìn về phía hai người kia cười nói: “Tư vị rất tuyệt, nếu không…” Nhìn về phía hai người, lại nhìn về phía Tạ Nhàn: “Cùng nhau!”
Ba người đồng thời ngẩn ra.
Hương Tú núp sau cây tái mặt, lảo đảo bò dậy chạy đi. Tạ Tam một tay kéo nàng lại, quần áo trước ngực chưa được buộc chặt đã hở ra, thân thể vừa đúng lúc đụng phải ngực Tạ Đại, hai thứ mềm mại đúng lúc rơi vào trong lòng bàn tay của Tạ Đại làm cho hắn không khỏi mềm nhũn cả người.
Mẹ nó, quả nhiên là tuyệt diệu!
Vốn không có ý kia, nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Hương Tú lại mang theo lửa nóng!
Tạ Nhàn lại nhẹ nhàng dời người đi chỗ khác.
Dương Phong lúng túng chào tạm biệt, nói: “Mỏ có chút chuyện, ta đi trước.” Nhưng trong lòng lại mắng to một câu “Chó chết!”
Nghe vậy, trong lòng Tạ Tam cũng buông lỏng, nhìn lại Tạ Đại, trong lòng hắn cũng không còn hoảng loạn như lúc nãy. Nếu bọn họ cùng nhau, đến lúc đó gặp chuyện không may không phải là có thêm một đồng bọn sao?
Mà Tạ Đại thì ôm Hương Tú thật chặt trong tay, ánh mắt hướng về phía quần áo trước ngực nàng đang nắm! Nghĩ đến những hình ảnh hương sắc trong đầu, hắn có chút do dự.
Lúc này sắc mặt Hương Tú đã xám như tro tàn!
Dương Phong đi theo sát phía sau Tạ Nhàn. Tạ Nhàn đi được mấy bước mới phát hiện ra Tạ Đại không đi theo, hắn đang muốn quay đầu lại gọi, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng “Bịch”, một bóng người ngã dưới gốc cây.
Chân mày Tạ Nhàn nhất thời chau lại. Dương Phong đã sớm kinh hoảng đến không nói ra lời, mà Tạ Tam và Tạ Đại đối mặt nhìn nhau, nhìn về phía Hương Tú nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong nháy mắt hai người chạy đến bên cạnh Tạ Nhàn, tranh nhau nói.
“Tam thiếu gia, không liên quan đến ta, là nàng tự mình đập đầu.”
“Tam thiếu gia, cũng không liên quan đến ta, là nàng tự đập đầu, ta không hề chạm vào nàng.”
Hai người đều cố gắng chứng tỏ mình không liên quan. Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Đến xem trước đã.”
Hai người nhất thời không lên tiếng, Tạ Tam nhìn về phía Tạ Đại, Tạ Đại trừng mắt nhìn lại Tạ Tam. Sau đó Tạ Tam cả gan đi đến đưa tay dò xét dưới mũi Hương Tú, đột nhiên, tay hắn run lên, nhảy một phát ra xa cả trượng, mặt trắng bệch nhìn về phía Tạ Nhàn: “Không còn, không còn thở nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.